Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Thần đồng tử vàng đời trước hận (2)
Dịch chuyển phù dừng bên cạnh Lận Phụ Thanh, pháp trận còn chưa kịp mở ra, mới lóe lên một tia sáng đã bị Đồ Nam kiếm chém thành hai nửa.
"Chưa gì đã quên." Lận Phụ Thanh run nhẹ mũi kiếm, như thể chỉ là chém bụi đất linh tinh, "Ta nói về khách đ**m lại giáo huấn ngươi, xem ra Phương Tiên Thủ không chờ nổi."
Tay hắn nhấc một cái, quanh thân Phương Tri Uyên đột nhiên nổi lên một vòng sáng, phù văn xông ra, là phong tỏa trận.
Phương Tri Uyên ngẩn người, muốn giơ tay cản lại nhưng không thể. Lúc này y mới nhận ra mình không cử động được, không rõ đã bị Lận Phụ Thanh hạ chú trận từ khi nào.
Thời khắc này, trong đầu Phương Tri Uyên ong ong hết lên, y không tin nổi: "Lận Phụ Thanh, ngươi điên rồi!? Ngươi… giải trận cho ta!!"
Lận Phụ Thanh không thèm để ý, lướt lên phía trước Phương Tri Uyên, nâng kiếm chỉ thẳng vào Vương Chiết. Sắc mặt hắn nhợt nhạt, ngữ điệu lại đều đều: "Ta đổi ý rồi. Ta đánh trước."
… Đương nhiên, vẫn phớt lờ y.
Ma Quân trong lòng bực bội thầm nghĩ: Cường địch trước mặt, huynh đệ trăm năm ăn ý gì mà còn muốn nội chiến trước một trận, giành nhau khống chế đối phương, chả ra làm sao.
Nhưng hắn hết cách rồi, nếu không hạ trận Phương Tri Uyên, y chắc chắn tự mình lên nộp mạng.
Ai lại làm vậy? Hắn tốt xấu gì cũng mang tiếng là sư ca, càng khỏi nói tới chuyện Phương Tri Uyên đã từng dùng mạng bảo vệ hắn. Hiện tại, nếu phải chọn một người lên, đương nhiên là hắn lên.
Vách núi không có dân cư, không khí dần dần ngưng tụ lại.
Cường giả Đại Thừa trước mặt, toàn bộ đệ tử Tử Vi Các khuyến mãi thêm một Thánh Tử Cơ Nạp đều chết ngất trên đất. Cỏ cây um tùm, một bên bò lên vách cao, một bên phủ xuống vực thẳm.
"Được, được được được, quả là một con kiến cuồng vọng." Vương Chiết phá ra cười lớn. Gã dùng ánh mắt thập phần hoang đường mà nhìn Lận Phụ Thanh, "Đã như vậy, ta càng muốn giết y. Ta lăng trì y ngay trước mặt ngươi, xem ngươi làm sao ngăn được ta?"
Lận Phụ Thanh nghiêm mặt nói: "Nếu ngươi thật sự tin rằng có thể giết y ngay trước mặt ta, thì cứ thử xem."
Toàn thân Vương Chiết có linh khí đỏ thẫm xao động, dưới chân chợt động, tốc độ ra chiêu dường như tăng lên, nhanh hơn cả gió, đã lập tức xuất hiện sau lưng Lận Phụ Thanh. Loan đao lạnh băng hướng về phía Phương Tri Uyên đang không thể nhúc nhích, như muốn đâm vào ngực, khoét sống trái tim của y.
Lận Phụ Thanh chỉ kịp xoay người. Tốc độ quá nhanh, hắn không theo kịp.
Ngọn gió hàm chứa sát ý nháy mắt áp sát Phương Tri Uyên. Đồng tử y co lại, thân thể không thể cử động, trong đầu lại đột nhiên hiện lên suy nghĩ vô cùng lạc quẻ ——
Y ngơ ngẩn nghĩ: Chú pháp cầm tù này rất quen thuộc, hình như là phù văn trên tù hồn khóa mà Chu Kỳ Phương gia kia từng dùng… Y bảo sư ca xem qua, rốt cuộc thành tự đào hố chôn mình… Tính ra chỉ mới có mấy ngày mà thôi, sư ca lại có thể học nhanh như vậy sao… Không hổ là…
Phương Tri Uyên còn chưa kịp cảm thán hết câu "Không hổ là sư ca".
Oành!! ——
Máu tươi b*n r* tung tóe, tầm nhìn nhiễm đỏ.
Luồng nhiệt nổ mạnh, ngọn lửa sẫm màu lan tràn như rồng cuốn, hất Vương Chiết văng ra xa!
Không khí phía trước Phương Tri Uyên vặn vẹo, một phù văn ngũ hành hệ hỏa chậm rãi hiện lên, xem khí thế mạnh mẽ của nó, ước chừng cũng là Đại Thừa. Phù văn phát nổ, xung lực thật sự quá lớn, Vương Chiết nửa chừng muốn ổn định lại để bay lên cũng không thể, đâm thẳng vào vách núi dốc đứng!
Âm thanh vang vọng chói tai, đất đá rào rạt rơi xuống. Một lúc sau nghe có tiếng leng keng, một thanh loan đao rơi trên mặt đất.
Cuồng phong thổi loạn vạt áo trắng của lận Phụ Thanh. Ánh mắt hắn sâu lắng, trầm tĩnh như hồ nước, trong tay là trận phòng ngự vững chắc, bảo vệ an toàn cho nhóm người Tử Vi Các đang bất tỉnh.
… Đùa thôi. Cực khổ lắm mới sống lại được một phen, lên cái gì mà lên.
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!