Chương 34: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Thần đồng tử vàng đời trước hận (1)

Bây giờ sống lại, Ma Quân cười thầm mà nghĩ: Bản thân mình năm đó đúng là ngông cuồng, không thèm chừa lại chút mặt mũi nào cho người ta, suýt chút nữa thì hủy luôn đạo tâm của Tử Vi Thánh Tử.

Hắn thật ra không có ý xấu, đơn giản chỉ vì Lận Phụ Thanh từ nhỏ nghe Doãn Thường Tân mỗi ngày lải nhải phải làm từ tiên, những vấn đề hắn hỏi Cơ Nạp cũng chính là nan đề mà hắn luôn trăn trở trong lòng. Lại vì cơ duyên gặp gỡ Phương Tri Uyên, Lận Phụ Thanh cũng âm thầm oán giận Tử Vi Các, nhìn thấy Thánh Tử mới không nhịn được muốn chất vấn một cách cực đoan.

Kỳ thật, mấy lời đó đều là vô nghĩa.

Hắn hoa ngôn xảo ngữ lung tung, phàm là đại năng với đạo tâm vững chắc thanh minh, hắn cũng không chọc phá gì được, chẳng qua Cơ Nạp chưa từng gặp loại người như Lận Phụ Thanh nên mới bị hắn xoay như chong chóng. Thậm chí y còn thành thật cảm thấy hắn có kiến giải độc đáo, lời nói sáng suốt, lòng dạ sắt son… Chậc, đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch đáng thương.

Có lẽ Lận Phụ Thanh im lặng quá lâu, Phương Tri Uyên không nhịn được, nhíu mày nhỏ giọng hỏi: "Sư ca, ngươi chờ gì vậy?"

—— Ý là, không phải ngươi trông ngóng muốn gặp Cơ Nạp sao, hiện tại người cũng đem xuống cho ngươi rồi, còn không mau nói chuyện đi?

"… Ừm." Lận Phụ Thanh hơi xấu hổ, lén lút ho khan, ánh mắt hướng về phía Tử Vi Thánh Tử, lại ngoài ý muốn mà dừng lại ở một người bên cạnh y.

Vương trưởng lão khom người, cung kính nói: "Thánh Tử bị kinh sợ, chúng ta cũng lo lắng. Thỉnh Thánh Tử về thuyền nghỉ tạm."

Cơ Nạp nhẹ nhàng nâng tay: "Không sao. Nơi này linh khí dồi dào, đứng hóng gió cũng tốt."

Lận Phụ Thanh có chút nghi hoặc.

Tu sĩ trung niên kia khuôn mặt bình thường, nhìn cách ăn mặc hẳn là trưởng lão Tử Vi Các. Nhưng hắn nhớ rõ, đời trước bên cạnh Cơ Nạp không có người này. Trong lòng hắn nâng lên một tầng cảnh giác.

Lận Phụ Thanh cũng không ngại người ta đánh giá mình không biết phép tắc, hắn bước lên hai bước, nở nụ cười ấm áp: "Xin hỏi, vị tiên trưởng này là?"

Vương trưởng lão dường như không ngờ sẽ bị gọi đến, ngạc nhiên nhìn sang, một lúc sau mới thả lỏng gương mặt, gật đầu đáp: "Ta là Vương Chiết, trưởng lão Tử Vi Các, tiểu tiên quân chê cười."

Khi giọng nói của Vương trưởng lão vang lên, Lận Phụ Thanh cũng nghe được giọng nói trầm lạnh của Phương Tri Uyên truyền đến trong tai: "Tử Vi trưởng lão tổng cộng năm người, trăm năm luôn không tăng không giảm, chưa từng có ai họ Vương."

"Sư ca… Tình huống có vẻ không ổn, ngươi lui về trước đã!"

Lận Phụ Thanh cả người căng thẳng. Lúc này, hắn nghe nhóm khí tu trên túc chu của Tử Vi Các hô to: "Bẩm Thánh Tử, pháp trận đã tu sửa xong, có thể khởi hành!"

Cơ Nạp quay đầu nhìn về phía Lận Phụ Thanh, nhàn nhạt nói: "Lận tiểu tiên quân, có duyên gặp lại."

Lận Phụ Thanh ánh mắt hơi trầm xuống, mở miệng: "Thánh Tử, chờ đã…"

Vương trưởng lão đột ngột đến sau lưng Cơ Nạp, cắt ngang lời nói của Lận Phụ Thanh: "Canh giờ đã điểm, thỉnh Thánh Tử lên túc chu."

Thanh âm không quá lớn, cũng không quá uy nghiêm.

Nhưng ngay thời khắc lời này vang lên, Lận Phụ Thanh đột nhiên nghe thấy tiếng sấm nổ vang bên tai, trong đầu có thứ gì đó nứt toác!

Sao lại… là…

Sao có thể…

"Sư ca?" Phương Tri Uyên đứng phía sau bắt đầu cảm thấy hắn có gì đó khác thường, thấp giọng truyền âm, "Làm sao vậy!?"

"…"

Khớp hàm Lận Phụ Thanh run khẽ, tay siết chặt chuôi kiếm, cố hết sức kìm nén, nén đến mức đuôi mắt đỏ lên.

Phương Tri Uyên không nhớ rõ… Nhưng bản thân hắn không thể nào quên được, dù có tan xương nát thịt, hóa thành tro bụi, hắn cũng vĩnh viễn không quên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!