Chương 33: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Cố chấp thanh bình gõ thánh tâm (2)

Pháp trận phi hành bị vỡ, túc chu khổng lồ của Tử Vi Các không thể chống đỡ, từ trên trời rơi xuống. Trong nháy mắt tràn ngập khủng hoảng, chưa có bất kỳ ai lường trước được tình huống này!

Tử Vi Các là nơi nào?

Nếu hỏi tông môn nào mạnh nhất tiên giới, đáp án nào cũng dễ gây tranh cãi; nhưng hỏi tông môn nào huyền diệu kiêu ngạo nhất, hành sự cao thâm khó đoán nhất tiên giới, câu trả lời chắc chắn là Tử Vi Các!

Tương truyền Tử Vi Các thành lập đã hơn bốn ngàn năm, đệ tử nhiều thế hệ giữ tâm lánh đời, đoạn tình diệt dục, tu tập phương pháp bói toán, bấm ngón tay tính sao trời. Tinh bàn Tử Diệu được truyền thừa qua nhiều đời Tử Vi Thánh Tử, có thể xem vận thế thiên hạ, đoán phúc họa tam giới.

Ở phàm giới, có không ít nơi còn lập đền thờ, cung phụng các vị tiên của Tử Vi Các. Những nơi xa xôi hẻo lánh, dân chúng có thể không nghe đến Kim Quế Cung, nhưng đều biết các vị thế ngoại thần tiên Tử Vi Các ——

Tử Vi Các cỡ đó, vậy mà có ngày bị người ta dùng đao chém pháp trận túc chu!?

Chuyện này có dám nói cũng chưa chắc có người dám tin, thế mà tình huống hiện tại rõ ràng là như vậy.

Đứng trên túc chu đang rơi, âm yêu vây quanh, trường bào màu tía của Cơ Nạp bị gió thốc tung, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường.

"… Họa tinh Phương gia, Phương Tri Uyên?" Tử Vi Thánh Tử mặt trầm như lòng nước sâu, không chút gợn sóng, chỉ nhạt nhẽo phun ra một câu, "Làm càn."

Mái tóc của Phương Tri Uyên bị gió thổi rối bù. Y không chút e dè, gác trường đao trên vai, thoải mái xoay lưng lại với Cơ Nạp.

"Thánh Tử, ta tới trừ yêu." Y cười lạnh nhìn âm yêu, nhẹ giọng trào phúng, "Ngài sẽ không vì ta mang mệnh cách họa tinh mà phát động tu sĩ nội chiến ngay trước mặt âm yêu đó chứ?"

Hộ pháp phất tay áo, giận dữ nói: "Cuồng đồ lớn mật, còn dám yêu ngôn hoặc chúng! Âm yêu rõ ràng là do ngươi đưa tới!!"

Nhóm khí tu ở trong thấy pháp trận bị chém vỡ cũng thất khiếu bốc khói, lại thêm một cảm giác nghẹn khuất không nói nổi thành lời ——

Trừ yêu!? Đúng rồi, ngài đây là chém âm yêu, nhưng ngài là âm thể họa tinh, chẳng phải chém âm yêu ở đâu, âm yêu càng theo tới đó sao!?

"…" Cơ Nạp trầm mặc một chút, nói, "Đệ tử trên thuyền tu vi không cao, trừ âm yêu trước."

Thánh Tử đã hạ lệnh, đương nhiên không thể bất tuân.

Mấy vị hộ pháp chân dẫm bộ pháp, tinh đẩu bát quái ăn ý, khởi động sát trận, liên thủ tiêu diệt âm yêu Nguyên Anh kỳ. Nhóm khí tu khai phù chú tại chỗ, mở ra một pháp trận thật lớn, giảm tốc độ rơi của túc chu.

Có người nói to: "Như vầy không chịu đựng được bao lâu! Mau tìm nơi hạ túc chu!"

"Phía dưới có một vách núi trống trải…"

"Được! Hướng xuống đó, điều khiển cẩn thận!"

Phương Tri Uyên được như ý, âm thầm nhếch cười một cái, trở tay cầm đao chém xuống, đánh tan luồng khí đen cuồn cuộn.

… Ngoài dự đoán, vị này vậy mà thật sự có lòng diệt âm yêu.

Phương Tri Uyên một thân áo đen nhanh nhẹn như mãnh ưng, nhóm đệ tử mới Khai Quang được y bảo vệ chu toàn, lông tóc vô thương dưới nanh vuốt của âm yêu.

Trái lại, y dần dần không ổn, trên người bị âm khí đả thương không ít, bắt đầu th* d*c. Cơ Nạp sắc mặt hơi trầm xuống, ngón tay tụ sáng, dường như sắp triệu hồi tiên khí.

Vương trưởng lão vẫn luôn bảo hộ trước người y, lúc này nâng tay ngăn cản: "Thánh Tử, không thể. Âm yêu là vật dơ bẩn, không thể vấy bẩn Tử Vi Thánh Tử. Chút tà vật hèn mọn này, ta có thể ứng phó."

"Sao có thể…"

Cơ Nạp nhíu mày không tán đồng, đang muốn bác bỏ, đột nhiên, từ bên dưới có một đạo tuyết quang lóe lên giữa không trung. Thanh trường kiếm thuần trắng từ ngoài lao đến, chém con âm yêu đang lăm le tập kích sau lưng Phương Tri Uyên thành hai nửa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!