Chương 32: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Cố chấp thanh bình gõ thánh tâm (1)

Sáng sớm hôm sau.

Biên cương Lục Hoa Châu có một vách núi cực kỳ hẻo lánh, kéo dài từ lưng chừng núi. Thâm sơn được trời ưu ái, nơi này có một linh suối nuôi dưỡng cây cỏ hai bên cực kỳ tươi tốt, còn nở ra một bụi tiên hoa lăng tiêu màu đỏ như lửa.

Lận Phụ Thanh khom lưng hái một bông hoa, đưa lên cho Phương Tri Uyên: "Thử đi, mật ngọt lắm."

Phương Tri Uyên khoanh tay trước ngực, vẻ bực bội hiện rõ trên mặt, mở miệng nói: "Đời trước ngươi cũng hái cho Cơ Nạp thử qua?"

Lận Phụ Thanh thở dài: "Không có, thật sự không có…"

Hắn nhẹ nhàng tước cuống hoa, bất đắc dĩ đưa đến bên môi Phương Tri Uyên: "Ngươi nhìn ngươi xem, từ đầu ta đã nói là đừng đến, ngươi cố chấp đòi theo; đến cũng đã đến rồi, còn cáu kỉnh nữa."

"…" Phương Tri Uyên giật giật đầu mày, hung dữ ngậm bông hoa vào miệng, đầu lưỡi quả thật nếm được một chút vị ngọt.

Lận Phụ Thanh không nhịn được cười: "Nguôi giận chưa? Lần tới lấy hoa này ủ rượu cho ngươi."

Đời trước, Lận Phụ Thanh một mình đến đây.

Hắn quen nhàn nhã tự tại, dù là đang giữa Kim Quế Thí cũng thích đi đâu thì đi. Thấy bên vách núi này có hoa lăng tiêu mới nở, muốn thử lấy chút mật hoa bỏ vào rượu. Cùng ngày đó, túc chu của Tử Vi Các đến nơi này.

Cơ Nạp từ trên thuyền bước xuống, thấy thiếu niên áo trắng nằm giữa bụi hoa đỏ, tay cầm chén rượu, chuếch choáng mỉm cười.

Khi đó Lận tiểu tiên quân cũng rảnh rỗi, thấy Tử Vi Thánh Tử dáng vẻ bất phàm, nương ba phần say mà nổi lên hứng thú, mở miệng luận đạo với y. Lận Phụ Thanh tâm tư vô cùng phức tạp, dám nghĩ dám nói, đôi khi hắn hỏi những câu mà cả Doãn Thường Tân cũng không đáp nổi, chỉ có thể cầm phất trần ném hắn.

Cơ Nạp tuy thiên tư ngộ tính phi thường, nhưng quanh năm suốt tháng ru rú trong Tử Vi Các, được các trưởng lão nuôi nấng, tính tình lãnh đạm cứng nhắc, bị Lận Phụ Thanh xoay như chong chóng.

Qua mấy phen đấu võ mồm, Cơ Nạp bị thuyết phục, xem Lận Phụ Thanh như một tri kỷ vừa gặp đã thân. Sau khi Kim Quế Thí kết thúc, y đích thân mời hắn đến Tử Vi Các.

Chuyện sau đó nữa, là thăm thẳm máu đen.

Lận Phụ Thanh không muốn nhớ đến nữa.

Điều duy nhất hắn thấu suốt chính là trăm năm qua, suốt cả hai đời, hắn chưa từng hối hận về những gì mình đã làm trên đài Sơn Hải Tinh Thần[1] của Tử Vi Các. Vậy nên hôm nay, lúc này, ngay ở đây, hắn vẫn muốn gặp lại Cơ Nạp.

Phương Tri Uyên cúi đầu nhai hoa, lơ đãng nói: "Kỳ thật Tử Vi Các không phải thứ tốt đẹp gì."

Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ: "Ta cũng chưa từng nói nó tốt… Nó rất tệ, cực kỳ tệ, được chưa?"

Phương Tri Uyên lại hỏi: "Tử Vi Thánh Tử quan trọng với ngươi như vậy?"

Lận Phụ Thanh khe khẽ thở dài, đã không biết đây là lần thứ mấy lặp lại: "Ai cũng không quan trọng bằng ngươi."

Phương Tri Uyên cứng đờ, bực bội nói: "Ta không có ganh tị!"

Lận Phụ Thanh rầu rĩ: "Không ai nói ngươi ganh tị cả, Phương Tiên Thủ."

"…"

Phương Tri Uyên trầm mặc.

… Hay thật, chưa đánh đã khai.

"Ngươi…" Lận Phụ Thanh nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, thoáng thấy gương mặt đượm vẻ không vui vì chuyện xưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!