Chương 30: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Tấu khúc ngô đồng đấu đàn sáo (2)

Tên đài tỷ thí, hai người một xanh một đỏ ngồi trên mặt đất đấu nhạc. Bên dưới khán đài, những người có tu vi thấp bắt đầu không chịu nổi mà chóng mặt nhức đầu, như lâm vào cõi băng hỏa giao nhau, lúc thì cả người nóng như đốt, hận không thể sảng khoái cười to ba tiếng; lúc thì toàn thân phát lạnh, cảm xúc bi thống khó nén, suýt không tự chủ mà rơi nước mắt.

Khán giả đã như thế, hai người trên sàn đấu không biết còn phải chịu bao nhiêu áp lực. Gảy đàn miết dây xen cùng lúc ngừng lúc xoắn, như có một luồng lực âm thầm lưu động mạnh mẽ.

Ngao Sơn Hải đến đoạn cao trào, Tuân Minh Tư vẻ mặt bình tĩnh, ngón tay lại chuyển động mỗi lúc một nhanh hơn, chỉ còn nhìn thấy tàn ảnh.

Thân Đồ Lâm Xuân chợt hơi cúi mặt, thần sắc bi thương mà tấu khúc nhạc không ai biết tên. Hắn tựa hồ bị vây hãm trong thế giới của riêng mình, giai điệu của Tuân Minh Tư dâng cao cũng không khiến hắn nhiễu loạn chút nào.

Tiếng tỳ bà vang lên càng lúc càng ngậm ngùi, như mưa lạnh rả rích nơi Giang Nam, khói nước mênh mang, ánh đèn mờ mịt.

Mưa bụi lất phất dưới ánh đèn, như có ai đang ngóng trông một người không bao giờ trở về.

Sắc mặt Tuân Minh Tư trắng bệch, một giọt mồ hôi lăn xuống chóp mũi.

"Tiếng đàn của Minh Tư thay đổi." Lận Phụ Thanh đột nhiên nói. Hắn và Phương Tri Uyên thần hồn mạnh mẽ, không dễ dàng bị tiếng nhạc ảnh hưởng: "Y bị ý cảnh của tiểu yêu đồng cuốn đi rồi."

"… Sư ca," Phương Tri Uyên hít sâu một hơi, khóe mắt không nhịn được giật giật, "Không phải ngươi nói ngươi không thông nhạc lý à!?"

Lận Phụ Thanh hổ thẹn: "Biết một chút, không thể tính là tinh thông."

Phương Tri Uyên: "…"

Lận Phụ Thanh lắc đầu: "Ta biết hay không không quan trọng. Đời trước bọn họ từng đấu nhạc, người thua là Thân Đồ, vậy nên…"

Ma Quân dừng một chút, ánh mắt hơi tối đi.

Vậy nên…

Đó cũng là một hồn cũ trở về đúng không?

Tâm cảnh Tuân Minh Tư đã loạn, Ngao Sơn Hải vô tình mang theo cảm giác hiu quạnh, khí thế mãnh liệt hào hùng suy giảm rất nhiều. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ có một đường thua.

Tuân Minh Tư cũng biết không ổn. Y tự nhận mình thiện âm luật, xưa nay luôn có vài phần tự hào trên phương diện này, không ngờ ở Kim Quế Thí lại gặp phải một nhạc tu mạnh đến vậy.

Đã vậy còn là một thiếu niên chỉ xấp xỉ Thẩm Tiểu Giang. Đúng là núi cao còn có núi cao hơn…

Tuân Minh Tư hít sâu một hơi. Y bình tâm lại, đột nhiên thay đổi chỉ pháp, lặng lẽ chuyển điệu.

Dưới quần chúng có người hô lên: "Không đúng, đây không phải là Ngao Sơn Hải nữa!"

Mọi người lập tức ồ lên.

Có một tán tu cũng là người tu âm vận lên tiếng: "Chẳng lẽ y đương trường biên khúc!? Ôi, đây chính là cảnh giới cao nhất của nhạc tu đấu khúc!"

Một người khác kinh ngạc cảm thán: "Đây không chỉ là biên khúc, mà là sửa khúc! Đổi trắng thay đen mà không tổn hại đến ý cảnh của khúc nhạc gốc, so với biên khúc còn khó hơn nhiều!"

Tuân Minh Tư đơn giản nhắm mắt, hoàn toàn chìm đắm trong tiếng đàn của mình.

Vận mệnh chú định, như một bức họa trải ra từ dưới ngón tay: Cảnh xuân tiếp gió đông, nhuộm thắm khắp núi sông. Thiếu niên lang hăng hái khí phách, yên vàng phóng ngựa dặm đường xa, roi bạc vung hoa gọi rượu đến.

Tiếc thay trời không chiều lòng người, tưới cơn mưa lạnh khắp nẻo xa.

Nhưng đã là thiếu niên, sợ gì lạnh lẽo sợ gì thiên?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!