Chương 3: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Đời có non xanh dám chạm mây (2)

Bạch y phiêu động, mùi cỏ cây tươi mát thoang thoảng hương sen xộc thẳng vào mũi.

Thẩm Tiểu Giang mặt đỏ bừng, luống cuống tay chân, một lần nữa đứng vững lại: "Xin lỗi, thật xin lỗi!"

Lời còn chưa dứt, sau lưng Thẩm Tiểu Giang đột nhiên lạnh đến tê dại, một luồng sát khí đang bao trùm lấy nó. Nó run run nhìn lên vách núi cách đó không xa, Phương nhị sư huynh hù chết người không thèm đền mạng kia một lần nữa rút đao khỏi vỏ, vung lên.

Ầm vang một trận, núi đá tức khắc nứt thành từng khối. Trường đao của Phương Tri Uyên nghiêng một góc, đá bay lên không trung. Chân y điểm một bước, liên tiếp giẫm lên đá vụn, phi thân về phía dây xích sắt!

Cuồng phong thổi bay mái tóc của thiếu niên áo đen, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự ngông cuồng cùng sát khí, tràn đầy ý vị "lão tử muốn mạng ngươi, nhãi ranh".

Thẩm Tiểu Giang kinh hãi: ???

—— Ta làm gì sai?

Nó theo bản năng lại rúc vào vòng tay của Lận Phụ Thanh.

Thế nên…

Keng!

Ánh đao như tuyết trắng lóe lên.

Cứu mạng —— !!

Thẩm Tiểu Giang hai mắt trợn trắng, cơ hồ muốn ngất.

Nháy mắt tiếp theo, nó chỉ cảm thấy bụng mình bị chuôi đao thúc vào một cái, cả người không tự chủ được mà bay ngược ra ngoài, nện vào ngọn núi đối diện rơi bộp xuống đất.

"Ặc!!"

May mà Thẩm Tiểu Giang ít nhiều có tu vi, gặp người bình thường thì đã nôn ba lít máu rồi.

… Nhờ thế, bầu không khí trở nên yên tĩnh, chỉ có cơn gió cuối hạ thổi qua dãy núi bốn mùa xanh um tươi tốt này.

Phương Tri Uyên đạp lên xích sắt, dồn lực xuống mũi chân, đoạn xích dài bị y áp chế, dần dần không lắc lư nữa. Một cánh tay y vòng qua bờ vai mảnh khảnh của thiếu niên áo trắng, tay còn lại đỡ dưới đôi chân thon dài —— Phương Tri Uyên bế Lận Phụ Thanh lên, ôm vào lòng.

Đôi mắt của y đen nhánh thâm trầm, gương mặt đầy lệ khí, động tác lại đường đường chính chính, vô cùng tự nhiên… tựa như đã làm chuyện này hàng ngàn hàng vạn lần.

Có lẽ một đao trảm lôi kiếp mới rồi làm y tổn thương không ít, sắc mặt Phương Tri Uyên có chút nhợt nhạt, y rũ mắt, thấp giọng gọi: "… Sư ca."

Lận Phụ Thanh không vui lắm, dụi vào ngực y liếc một cái: "Ngươi thật là, bắt nạt con nít làm gì?"

Thẩm Tiểu Giang mặt xám mày tro bò dậy, ngơ ngác ngẩng đầu. Sư ca trong miệng Phương Tri Uyên, khắp bốn ngọn Hư Vân đương nhiên chỉ có một người.

Nhưng mà, vầy là sao!?

Thẩm Tiểu Giang vò đầu bứt tai, Phương nhị sư huynh nào lại ôm Lận đại sư huynh vào lòng? Còn có bộ dạng ai dám chạm vào liền chém không tha như thế?

Ai cũng biết Phương nhị sư huynh Phương Tri Uyên mệnh cách đại sát, là họa tinh giáng thế, thiên phú tu hành vượt trội phi thường, tính tình cũng hung dữ đến dọa người. Y có một thanh trường đao không rời tay, từ nhỏ đến lớn gây ra cho Hư Vân bao nhiêu phiền toái, lúc nổi giận còn dám chém cả Tông chủ ——

À, Tông chủ của bọn họ chính là sư tôn của mấy vị sư huynh sư tỷ này đây.

Dõi mắt khắp tiên giới, đại năng Độ Kiếp kỳ có thể đếm trên một bàn tay, Hư Vân Tông chủ Hư Vân đạo nhân này là một trong số đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!