Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Tinh tú vì khanh rơi vào mắt (2)
Bảy năm trước, dưới chân Hư Vân chủ phong.
Đom đóm trước mắt lúc tỏ lúc mờ, dần dần mơ hồ như có hơi nước phủ lên. Thiếu niên áo đen lưng đeo thiết đao, chạy qua đường núi gập ghềnh.
"… Hộc… hộc…"
Phương Tri Uyên mười hai tuổi, sắc mặt trắng bệch, hô hấp dồn dập, mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ cằm y rơi xuống. Xung quanh tối đen, bóng cây cùng gió lạnh lao vút qua bên người.
Trên quần áo thấm ra những mảng đỏ nhạt, là vết thương âm yêu để lại.
Mới hôm qua vẫn có một tiểu tiên quân thanh tú xuất trần, nhíu mày thay thuốc cho y, dặn dò y tĩnh dưỡng cho tốt, không được lộn xộn. Mùi thuốc nồng đắng, cô bé áo đỏ ngồi ở mép giường đung đưa chân nhỏ, vẻ mặt tò mò đòi đút thuốc cho y.
—— Chỉ trong một đêm, khoảng thời gian yên ổn ngắn ngủi đó đã đi đến điểm cuối.
Y phải đi.
Miệng vết thương nứt toác, máu thấm ra, mất máu khiến ý thức mơ hồ, hô hấp cũng ngày càng khó khăn. Cho đến một lúc, thiếu niên áo đen không chút dấu hiệu nào ngã về phía trước. Sườn núi dốc, Phương Tri Uyên lăn xuống, máu từ vết thương dính lên bị vô số rễ cây cùng cỏ dại.
Sau lưng chợt đụng phải một tảng đá lớn, trước mắt y tối sầm, chỉ cảm thấy phế phủ và sống lưng đều dập nát, trong cổ họng dâng lên chất lỏng tanh ngọt, làm y sặc ho đến suýt ngất.
"Khụ khụ khụ…! Khụ khụ…"
Phương Tri Uyên cả người phát run, ánh mắt tan rã, cúi người nhổ máu trong họng ra, gian nan bò dậy. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy vầng trăng sáng xuyên qua những tầng mây, treo cao trên trời.
Y mơ hồ nghĩ: Trăng lên rồi, đường núi sẽ dễ đi hơn một chút.
Y phải đi…
Phương Tri Uyên cắn răng, tiếp tục chạy nhanh, trên người toàn là mồ hôi, máu và bụi đất. Y chạy một cách chật vật, chân thấp chân cao, vấp ngã không biết bao nhiêu lần.
Y nghĩ đến ngày mai.
Ngày mai, khi bình minh ló dạng, mỗi khoảnh núi non đều được chiếu rọi, xanh biếc sáng ngời, tràn đầy sức sống.
Ngày mai, tiểu tiên quân trên núi thức giấc.
"…"
Sâu trong đáy mắt lạnh lẽo của Phương Tri Uyên dường như có ánh sáng lóe lên.
Tiểu tiên quân kia sẽ lười biếng mở mắt, tắm mình trong ánh nắng sớm, phủ thêm y phục trắng tuyết. Hắn đứng dậy, dáng người mảnh khảnh, đường cổ mềm mại, tóc dài đen nhánh buông lơi.
Khi hắn cười, cánh môi tươi tắn, ánh mắt trong trẻo.
Ngày mai, hắn sẽ lại nấu cháo, làm món bánh gạo ngọt ngào… Ừm, hôm qua hắn nói muốn làm bánh gạo. Bánh trắng mềm cắt thành từng miếng nhỏ, rưới lên một lớp mật hoa sánh vàng, nhị hoa li ti tinh tế đáng yêu.
Ngày mai, hắn sẽ ngước đôi mắt trong veo, bế cô bé áo đỏ lên, cùng y nói mấy câu vặt vãnh. Giọng nói ấm áp nhẹ nhàng, như một đám mây bay ngang qua núi.
… Không, không còn y nữa.
—— Lúc chạng vạng tối, y nghe Ngư Hồng Đường ăn vạ trong lòng Lận Phụ Thanh, khanh khách cười: "Sư phụ sắp về rồi, người sẽ thích A Uyên ca ca chứ?"
Lận Phụ Thanh xoa đầu cô bé: "Nhất định sẽ thích."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!