Chương 27: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Tinh tú vì khanh rơi vào mắt (1)

Phương Tri Uyên chưa từng thấy Lận Phụ Thanh khóc, cũng chưa từng nghĩ Lận Phụ Thanh khi khóc có bộ dạng gì.

Y chưa bao giờ có ý niệm này.

Tiểu sư ca của y như trăng thanh, như gió mát, như tuyết đầu mùa, bất kể là so sánh với thứ gì cũng đều trong sáng thanh cao. Trên đời này có thứ gì xứng cho hắn đau lòng, xứng cho hắn khổ sở như vậy?

"…"

Lận Phụ Thanh ngước mắt nhìn y một cái, nâng tay áo che đi nửa mặt.

Cái liếc mắt ấy không rõ có tư vị gì, phảng phất như một lời oán trách nhẹ nhàng, trách y khiến hắn đau lòng thất thố như vậy.

"Ngươi…" Phương Tri Uyên lập tức tay chân luống cuống, chỉ cảm thấy cả người nóng lên, nói năng hàm hồ, "Ngươi… ngươi… sao lại…"

Y rối tung rối mù, vừa hoảng vừa vội, bước lên hai bước nắm lấy đôi vai mảnh khảnh của Lận Phụ Thanh: "Ngươi… Sư ca? Lận Phụ Thanh? Ngươi sao lại… Ta…"

Y bị Phương Thính Hải tra tấn đến thế nào cũng không phát điên, lúc này nháy mắt trở nên hốt hoảng: "Ngươi đừng… Ngươi rốt cuộc làm sao vậy!?"

Lận Phụ Thanh không đáp, xoay lưng sang chỗ khác lau nước mắt.

Phương Tri Uyên càng bối rối hơn. Y nôn nóng muốn chết, ra vẻ tức giận nhưng không che giấu được cơn hoảng loạn của mình, chỉ có thể sốt ruột cao giọng liên thanh: "Đừng, đừng khóc, đừng khóc đừng khóc… Đừng khóc!! Ngươi —— ngươi thấy có mất mặt không!?"

Lận Phụ Thanh thấp giọng: "Ta không khóc."

Phương Tri Uyên: "Vậy ngươi quay lại đây nhìn ta!"

"…"

Lận Phụ Thanh hơi bình phục cảm xúc, chậm rì rì mà xoay lại. Lông mi hắn bị nước mắt thấm ướt, trông dày đậm hơn cả mực. Ngay sau đó, có một thứ ấm áp bị nhét vào tay hắn, chính là phân nửa đan tâm kia.

"Đan tâm, ta không cần nữa," Phương Tri Uyên đứng rất gần, cơ hồ có thể ôm hắn vào lòng, thấp giọng nói, "Cái này cho ngươi, đừng khóc. Đây, cho ngươi…"

Nhiệt độ ấp ám của thứ đó khiến hắn phát run. Lận Phụ Thanh hỏi: "Cho ta làm gì?"

Lại không ngờ, câu này lại khiến Phương Tri Uyên ngẩn ra.

Ừ nhỉ, cho sư ca làm gì?

Bị đần à.

"…" Phương Tri Uyên giật giật khóe môi, cứng nhắc mà lấy lại, "Cũng phải, ngươi không phải đám Phương gia súc sinh cặn bã kia… Cần nó làm gì."

Cho sư ca làm gì? Y căn bản chẳng chút nghĩ ngợi đã nhét đan tâm vào tay người ta.

Có lẽ là vì y sinh ra đã thấp hèn, lại lạnh lẽo vô tình, không biết cách tặng lễ vật lấy lòng, cũng không biết cách ôn tồn an ủi người khác. Chỉ có một thứ bé tẹo này là moi ra từ máu thịt của chính mình, rốt cuộc cũng lấy lại được… Trong tiềm thức, y cảm thấy nếu Phương gia vì thứ này mà điên cuồng đến thế, thì miễn cưỡng cũng xem như là một thứ có giá trị.

Nhưng Lận Phụ Thanh vừa rơi nước mắt, trong lòng y đã hốt hoảng, không nghĩ ngợi gì mà dâng cho.

=========

Bàn tay Lận Phụ Thanh dừng trên phù văn pháp trận bên dưới khóa sắt, bất động hồi lâu.

Hắn có hơi bối rối, thầm nghĩ: Đời trước có phải mình đã… khóc ở ngay chỗ này?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!