Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Ánh trăng do ai rời khỏi vỏ (2)
Trăng sáng trên cao. Đêm nay đã định là một đêm không ngủ.
Đường phố Lục Hoa Châu không bóng người, một thanh kiếm trắng tuyết phi ngang qua. Lận Phụ Thanh dựa vào Phương Tri Uyên, cùng ngồi trên thân kiếm. Hắn ngẩng mắt mông lung nhìn trời sao.
Phương Tri Uyên ôm hắn, có chút lo âu nhíu mày: "Mệt rồi? Ngươi không nên đi cùng ta…"
Lận Phụ Thanh lắc đầu cười: "Không mệt. Chỉ là một Mục Tình Tuyết mà thôi, ngươi nghi thần nghi quỷ như vậy ta mới thấy phiền."
Hắn giơ ngón tay chỉ lên trời: "Mới rồi nhìn ngươi đấy, tiểu họa tinh."
Kiếm bay xuyên qua gió lạnh, trên đỉnh đầu nhìn thấy mấy ngôi sao mờ ảo. Ở góc trời, có một ngôi sao phát ra ánh sáng đỏ.
Là họa tinh.
Nghe nói đó là ngôi sao cùng hung cực ác ứng với mệnh cách Phương Tri Uyên.
Lận Phụ Thanh không cảm thấy hung ác chút nào. Hắn ngắm ngôi sao đó từ nhỏ đến lớn, chỉ cảm thấy đẹp. Đỏ thắm, hơi giống ngọc san hô, cũng hơi giống một trái anh đào. Rõ ràng đáng yêu vô cùng, khiến người ta muốn nâng niu che chở.
Năm đó, hắn cũng thẳng thắn nêu lên cảm nhận này với Tri Uyên. Ừm, biểu cảm A Uyên khi đó… cũng rất đáng yêu.
Tiếng gió rít bên tai.
Lận Phụ Thanh nhìn xuống, thấy tòa phủ đệ mái ngói chập trùng, cửa sơn son khắc đồ đằng kỳ lân liệt hỏa, đèn đuốc sáng như ban ngày. Bên trong tựa hồ đang rất vội vàng hỗn loạn.
"Tới rồi, chúng ta xuống thôi."
Lận Phụ Thanh ấn nhẹ Đồ Nam kiếm, thanh kiếm chở hai người đáp đất.
Phương Tri Uyên ra tay tàn nhẫn phế đi Phương Xích Kỳ như vậy kỳ thực không chỉ vì phát tiết, mà là để làm chuyện sắp tới đây.
Đời trước cũng phát sinh những chuyện này. Phương thế tử trọng thương nguy kịch, linh căn bị xé nát, hoàn toàn thành phế nhân. Phương gia đại loạn một đêm, cho bọn họ cơ hội lẻn vào Phương phủ. Đây mới là mục đích thật sự khiến Phương Tri Uyên qua bao nhiêu năm vẫn chấp niệm trở về Lục Hoa Châu.
Phủ đệ của tiên môn thế gia đương nhiên có bố trí phòng vệ. Pháp trận phòng ngự cùng pháp trận tra soát thượng phẩm xếp chồng lên nhau. Năm đó, Lận Phụ Thanh mất hơn một canh giờ mới có thể mở ra một lỗ hổng, hiện tại không cần hao tâm tổn sức đến thế nữa.
Ngón trỏ Lận Phụ Thanh điểm hai cái, pháp trận lặng lẽ tiêu tan. Hắn thản nhiên nhìn Phương Tri Uyên, nhướng mày: "Nếu ta về ngủ, pháp trận này ngươi tính sao?"
Phương Tri Uyên nhếch cười: "Ta đương nhiên có cách của ta."
Nhà chính đèn đuốc sáng trưng, có thể cảm nhận được tiền viện đang là một cảnh binh hoang mã loạn, đại khái là tìm cách cứu chữa cho Phương Xích Kỳ.
Hai người không đi về hướng đó mà men theo một tấm kính đen, tìm đến hậu hoa viên. Lận Phụ Thanh thu hồi Đồ Nam kiếm, bấm một mê tự quyết ném về phía hộ vệ tuần tra của Phương gia, che mắt bọn họ.
"Đi."
Hai người chui vào hậu hoa viên. Đang là thu chín, hoa cúc nở rộ, xuyên qua bụi hoa đi tiếp vào trong là hồ nước cùng hòn giả sơn.
Phương Tri Uyên nhảy lên giả sơn, cắn đầu ngón tay, bôi máu lên trên phiến đá. Hòn giả sơn lập tức phát sáng, một vách đá chậm rãi chuyển động, lộ ra một thông đạo tối tăm. Lận Phụ Thanh canh đúng lúc mà tạo ra một trận cách âm, kịp thời che giấu tiếng vách đá ầm ầm dịch chuyển.
Phương Tri Uyên ngồi trên vách đá, tay gõ mấy cái, cười nhẹ: "Đến lần thứ hai rồi vẫn cảm thấy buồn cười. Đám Phương gia này đúng là ngu xuẩn."
Lận Phụ Thanh chỉ cười không đáp. Hắn biết mật đạo này thông đến nơi từng giam giữ Phương Tri Uyên, chỉ có huyết mạch của Chu Kỳ Phương gia mới có thể mở ra.
Phương gia thiết lập cơ quan tính toán cẩn thận như vậy, lại quên mất bản thân Phương Tri Uyên cũng mang dòng máu Chu Kỳ; càng không lường trước việc nhiều năm sau y về thăm chốn cũ, dùng chính máu của mình mở mật đạo… Hai chữ ngu xuẩn, nói cũng không oan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!