Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Ánh trăng do ai rời khỏi vỏ (1)
Trên đời cũng có lắm chuyện trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
Tỷ như, Mục Hoằng vừa gây áp lực xong, Lận Phụ Thanh cùng Phương Tri Uyên lại lần lượt được sắp xếp đối mặt với Mục Tình Tuyết và Phương Xích Kỳ.
Lại còn xếp đánh trong cùng ngày cùng giờ.
Tin tức một khi truyền ra, lập tức chấn động. Đợi đến khi mặt trời ngả đằng tây, mây tím bay về núi, hai sảnh đấu này của Kim Quế Cung đã nhốn nháo rộn ràng, đầy người chen chúc. Đi xem sảnh Tây hay sảnh Nam trở thành một nan đề.
Sảnh Nam là thiên chi kiêu nữ, Mục gia phượng hoàng tiên tử Mục Tình Tuyết đấu với ái đồ thủ tịch chân truyền của Hư Vân Đạo nhân, thiếu niên tiên quân kỳ tài tuyệt diễm Lận Phụ Thanh.
Sảnh Tây là thế tử trẻ tuổi như mặt trời mới mọc của Chu Kỳ thế gia, Phương Xích Kỳ đánh với nhị đệ tử chân truyền của Hư Vân Đạo nhân, âm mệnh họa tinh từng bị Phương gia trục xuất năm xưa, Phương Tri Uyên.
Bất kể là trận nào cũng có thể xem là trận tỷ thí hấp dẫn trăm năm khó gặp.
Trong khách đ**m, mấy vị Hư Vân Tông cũng đang rối rắm. Chuyến này bọn họ đi đâu đây…
Phương Tri Uyên đang ngồi trên mặt đất lau chùi trường đao của mình, thoáng nhìn vẻ mặt rầu rĩ của cả nhóm, lười biếng nói: "Được rồi, còn làm bộ làm tịch, chẳng phải các ngươi đều muốn đi cùng sư ca sao?"
Diệp Hoa Quả phồng má: "Nào, nào có! Dù sao muội cũng phải đi cùng Phương nhị sư huynh! Kim, Kim Quế Cung thật quá đáng, sao lại bắt sư huynh đánh hai trận liên tục!"
Tuân Minh Tư thở dài: "Phương nhị sư huynh, huynh như vậy, ta cũng không an tâm."
Tống Hữu Độ mặt vô cảm mà… gật gật đầu.
Phương Tri Uyên cau mày: "?"
Y làm sao?
Sao ai cũng nhìn y bằng ánh mắt kỳ cục này?
"Nhị sư huynh," Tuân Minh Tư do dự một chút, vẫn quyết định nói, "Huynh thật sự… nhất định phải dùng thanh đao này sao?"
Phương Tri Uyên nhặt miếng vải bố trắng bên cạnh quấn lên thanh đao, lời ít ý nhiều đáp: "Ta biết rõ mình đang làm gì."
"Minh Tư đừng khuyên, y thật sự biết rõ." Lận Phụ Thanh nhẹ giọng nói. Hắn cúi người thổi tắt đèn, đẩy cửa bước ra, "Mọi người đến sảnh Tây hết đi, xem như thay ta trông nom nhị sư huynh, đừng để y nổi điên."
Dứt lời, hắn dẫn đầu ra cửa khách đ**m, đi được mấy bước lại cảm thấy vai bị đè xuống. Nghiêng mắt xoay đầu nhìn lại, quả nhiên là chuôi đao của Phương Tri Uyên đặt trên vai hắn: "Sư ca, đừng quên, không có lần thứ ba."
Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ: "Ta biết, ta biết."
……
Kim Quế Cung, sảnh Tây.
Đèn đuốc sáng như ban ngày, tiếng nói chuyện ồn ào.
Chu Kỳ thế tử Phương Xích Kỳ khoanh tay trước ngực, mặt mày cao ngạo, được một nhóm đệ tử Phương gia vây quanh.
Bên cạnh gã, Phương Chi Long bị Tống Hữu Độ luyện hóa bội đao oán khí không tan, u ám nói: "Huynh trưởng, trận này nhất định phải cho Phương Tri Uyên kia một ám thương mà y tu bình thường không trị nổi! Đến chừng đó, kêu đám Hư Vân sơn dã kia đến quỳ xuống xin tha."
Phương Xích Kỳ vuốt vuốt ngón tay: "Yên tâm đi, lát nữa ta thay ngươi trút giận."
Phương Chi Long lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!