Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Kiêu phượng hoàng ngọc cốt băng cơ (2)
Cùng lúc đó, Lận Phụ Thanh cũng đang đánh giá Mục Hoằng.
Mục Hoằng trước mắt nhìn trẻ tuổi hơn trăm năm sau một chút, ít hơn mấy phần thâm hiểm u ám, nhiều hơn mấy phần chí khí cao ngạo.
Tuy nói ngưỡng mộ đã lâu, thái độ vẫn cao cao tại thượng. Khí thế rõ ràng không phải là cố tình ra vẻ, mà là loại tự phụ vô thức đọng lại quanh thân gia chủ thế gia ngàn năm ở tiên giới.
"Tiểu nữ thiếu hiểu biết." Mục Hoằng nói, "Thỉnh chớ trách."
Khi gã nói ra chữ "tiểu", không khí vốn đang hòa hoãn vô hình trung trở nên căng thẳng; đến chữ "trách" cuối cùng, không khí tứ phía đều như đóng băng.
Từng đợt sát khí nhè nhẹ trôi nổi trong khoảng không buốt giá, như một mạng nhện giăng cạnh bờ sông trong một ngày đông vừa có tuyết rơi.
Nhẹ, mỏng, không dấu vết, lại kín kẽ đến trí mạng.
Kín kẽ siết lấy phế phủ, âm hiểm bám lên mạch máu, ngoan độc khống chế xương cốt.
Trong mắt phàm nhân cùng tu sĩ cấp thấp, Kim Đan kỳ đã là thần tiên ngự kiếm lăng không, hô mây gọi gió, nhưng trước mặt cường giả Đại Thừa kỳ cũng chỉ là một con kiến yếu ớt mà thôi.
Huyết sắc trên môi Lận Phụ Thanh đã rút đi mấy phần, đầu mày nhíu lại, có chút khó chịu. Hắn biết Mục Hoằng có ý đồ gì: Đây là một kiểu áp chế, hoặc cũng có thể gọi là thị uy.
Bất kể ngươi kỳ tài ngút trời thế nào, sư thừa từ Độ Kiếp kỳ đi chăng nữa, đã đến Lục Hoa Châu, dưới chân danh gia vọng tộc, đều phải biết cúi đầu.
Lận Phụ Thanh do dự bất động.
Sau khi thi triển cấm thuật, sống lại trở về, thần hồn Ma Quân tu vi Độ Kiếp kỳ càng thêm mạnh mẽ, nếu thật sự phóng thích thực lực, tuyệt đối sẽ không thua dưới áp lực của Mục Hoằng. Nhưng hiện tại, tu vi của thân thể hắn chỉ ở Kim Đan kỳ, cưỡng chế động thần hồn sẽ dễ bị phản phệ lên thân thể cùng thức hải.
Đây chỉ là chuyện nhỏ.
Chuyện thật sự khiến Lận Phụ Thanh ưu sầu là, một tu sĩ Kim Đan kỳ mới mười chín tuổi đối mặt với uy thế của một gia chủ thế gia tu vi Đại Thừa kỳ, lại lật ngược tình thế… Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết sẽ gây chuyện phiền phức không nhỏ.
Lận Phụ Thanh cũng không ngại mình phiền, nhưng sư đệ sư muội hắn vẫn còn ở đây, Thẩm Tiểu Giang không biết khi nào sẽ quay lại, càng không biết có người nào cũng là thần hồn sống lại đang quan sát hay không… Hắn thật sự không muốn chọc vào mớ rắc rối này.
Mà nơi này còn ngay dưới chân Kim Quế Cung, Mục Hoằng cũng không thể ở giữa Kim Quế Thí mà ỷ mạnh h**p yếu như vậy, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt Tiên Thủ Lỗ Khuê Phu. Gia chủ Mục gia ước chừng chỉ là thấy con gái mình bị ngầm ức h**p, muốn dọa hắn một chút để giữ thể diện danh gia vọng tộc mà thôi.
Lận Phụ Thanh thầm nghĩ: Cùng lắm thì tự cắn lưỡi nhỏ mấy giọt máu, lừa cho xong chuyện.
Nhưng nhìn kẻ trước mắt này, lại nghĩ đến ngày sau trở thành phản đồ đâm sau lưng Phương Tri Uyên, mà mình trước mặt gã còn làm bộ hèn nhát… hắn lại không vui.
Ma Quân khi thật sự ở độ tuổi thiếu niên cũng không làm những chuyện khiến bản thân hắn không vui. Chẳng qua hiện tại, hắn bị năm tháng mài giũa một phen, thêm mấy phần trầm lặng cẩn trọng, vậy nên mới do dự.
Mà trong lúc hắn còn do dự, mạng nhện tự cho đã bắt được một cánh bướm mềm yếu, càng lúc càng siết chặt hơn.
Bướm trắng uể oải thu cánh, hơi thở nhẹ dần.
Khí lạnh khiến mặt sông kết băng, dòng nước bất động. Cỏ mọc ven sông bị sương giá bao phủ, kiến nhỏ chết cóng.
Đột nhiên, trên mặt băng có một ánh sáng sắc bén lóe qua!
Ngọn đao từ bên ngoài bầu trời phóng đến.
Mạng nhện đứt đoạn!
Bướm trắng không tổn hại gì, nhanh nhẹn vỗ cánh bay vào bụi hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!