Chương 23: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Kiêu phượng hoàng ngọc cốt băng cơ (1)

Kim Quế Thí bước sang ngày thứ hai, Hư Vân Tông "truyền kỳ" đã truyền đi khắp Lục Hoa Châu.

Có người tỏ vẻ quỷ khóc sói gào: "Người của Hư Vân đều là quái vật!?"

"Lúc thì là y tu, lúc thì là khí tu!!"

"Nhà bọn họ không có ai bình thường sao!? Không có kiếm tu à!?"

Lập tức có người trả lời: "Có đó, đại sư huynh nhà bọn họ dùng kiếm còn gì?"

Một sự im lặng kỳ dị lan ra.

Sau một lúc, có người run rẩy giơ tay xin hỏi: "Nghe nói trận chiến ở sảnh Nam tối hôm qua, vị đại sư huynh "kiếm tu" này… ném kiếm, dùng một đầu ngón tay đánh bại đối thủ, có thật không…?"

—— Mấy cuộc đối thoại kiểu như thế liên tục lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Lục Hoa Châu.

Dẫn đến, ngày kế tiếp đến lượt Tuân Minh Tư lên đài, đối phương đã mở miệng hỏi trước: "Là… Hư Vân Tuân tiên trưởng, phải không?"

Tuân Minh Tư rũ mi hành lễ: "Là tại hạ."

"Ta có thể hỏi trước, đạo tu của ngươi là gì không?"

Cầm sư áo lam khó hiểu, nhưng vẫn nhã nhặn lịch sự đáp: "Tại hạ tu âm luật."

"Ồ —— là nhạc tu à, nhạc tu…" Đối phương liền tươi cười, xoay đầu hướng về phía trọng tài hô lớn, "Ta không đánh nữa, ta nhận thua!"

Tuân Minh Tư: "…???"

Tuân Tam dở khóc dở cười trở về thuật lại chuyện này, mọi người đều ngẩn ra.

Lận Phụ Thanh nói: "Có khả năng hắn nghĩ ngươi là cái loại nhạc tu vung đàn đập lên đầu người ta ấy."

Kim Quế Thí tiếp tục diễn ra sôi nổi.

Thẩm Tiểu Giang thương thế chưa lành, lên sàn kiên trì được ba mươi phút, Lận Phụ Thanh liền mở miệng kêu nó nhận thua. Dù sao từ đầu cũng không kỳ vọng thằng bé này có thể làm nên cơm cháo gì, khó mà đuổi kịp tinh anh hội tụ tại Kim Quế Thí, còn không bằng giữ sức xem người khác thi đấu. Tu sĩ nhận thua với Tuân Minh Tư hẳn cũng có suy nghĩ tương tự.

Thực tế, mỗi kỳ Kim Quế Thí đều sẽ có một ít tu sĩ sau khi quan sát mấy trận chiến có thể đột phá được bình cảnh lâu năm, trở thành giai thoại truyền kỳ đầu đường ngõ hẻm. Nhưng Thẩm Tiểu Giang vừa mới đột phá Trúc Cơ, không vấp phải bình cảnh gì, Lận Phụ Thanh chủ yếu muốn nó có thêm kiến thức thôi.

Phương Tri Uyên là người cuối cùng trong nhóm sáu người bọn họ lên sàn, đối thủ là Đại sư tỷ Phù Dung Các, Hạ Đinh Lan.

Phương Tri Uyên là họa tinh "tiếng xấu đồn xa", thì Hạ Đinh Lan cũng là mỹ nhân thiên tài thanh danh vang dội mười mấy năm, có khi còn được đặt ngang hàng với Mục Tình Tuyết. Ai cũng cho rằng đây sẽ là một trong những trận tỷ thí hay nhất của vòng đầu tiên.

Nhưng Lận Phụ Thanh biết, xét thực lực cùng bản tính không biết thương hoa tiếc ngọc là gì của Phương Tri Uyên, Hạ Đinh Lan ắt hẳn chẳng chịu nổi mấy chiêu. Trận tỷ thí này, đại khái không có ý nghĩa gì.

Lận Phụ Thanh xưa nay tùy hứng, một khi không hứng thú sẽ cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Hiện tại cảm thấy trận đấu này vô vị, hắn cũng chẳng muốn đi xem. Phương Tri Uyên hiểu tính hắn, chủ động nói không cho sư ca đi xem, cũng không cho mấy sư đệ sư muội khác đi xem, mang Tai Nha đao một mình xung trận.

Lại rảnh rỗi, Lận Phụ Thanh gọi Thẩm Tiểu Giang, xách thằng bé đi nơi khác xem tỷ thí. Hắn có miếng linh ngọc giản Phương Tri Uyên cho, có thể nhận diện thiên tài các đại tiên gia, tiện thể tìm xem có thêm ai khác cũng sống lại làm ra chuyện gì bất thường không.

Thái độ của hắn vô cùng lơ đễnh, còn mua một túi kẹo hồ lô ngào đường ở ven đường, vừa ăn vừa phân tích giảng giải trận đấu cho Thẩm Tiểu Giang nghe. Nhưng Thẩm Tiểu Giang nhìn đại sư huynh cà lơ phất phơ như vậy, càng lúc càng cảm thấy… sâu không lường được.

Bởi vì, những trận tỷ thí bọn họ xem qua, bất luận thực lực hai bên mạnh mẽ thế nào, toàn bộ chi tiết đều bại lộ dưới mắt đại sư huynh. Khi xem đại đệ tử Kiếm Cốc Hiên Viên Ý đối chiến với thế tử Cố gia, kiếm chiêu tung hoành khiến Thẩm Tiểu Giang trợn mắt há mồm, nhưng Lận Phụ Thanh sau mỗi chiêu thức đều có thể giải thích tường tận cho nó nghe. Thậm chí còn nhẹ nhàng bâng quơ mà phân tích người nào vì sao ra chiêu gì, ý đồ ở đâu, ý đồ đó đúng hay sai…

Thẩm Tiểu Giang không biết có phải là ảo giác của mình không, nó mơ hồ nghe ra ngữ điệu của đại sư huynh có mấy phần giống như trưởng bối đang bình phẩm vãn bối. Nhưng rõ ràng đại sư huynh còn nhỏ tuổi hơn bọn họ…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!