Chương 223: Ngoại truyện 3 (4) (Hoàn toàn văn)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Đêm sau tân hôn (4)

Thương thay bà chủ quầy hàng đụng phải Phương Tri Uyên, bị Hoàng Dương Tiên Thủ lên cơn "khoe vợ" túm chặt không cho đi, một mực thao thao bất tuyệt ca ngợi nhà mình lên tận mây xanh, hoàn mỹ vô khuyết…

Bà chủ nghe đến suýt rơi nước mắt: Phu nhân nhà ngài là thần tiên phương nào vậy!

Dòng người trong đêm hội vẫn tấp nập không ngừng. Bỗng nhiên từ xa có tiếng pháo hoa vang rền, màu lựu đỏ nở rộ trên bầu trời, ánh sáng xé toạc màn đêm rồi nhanh chóng tắt lịm. Tiếng reo hò của đám đông lại vang lên khắp nơi, rốt cuộc cắt ngang trường thiên đại luận của Phương Tri Uyên.

"Đây là…"

Người phụ nữ cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi, lau mồ hôi trên trán rồi cười nói: "À, đó là pháo hoa. Là để chúc mừng tam giới sinh ra một lần nữa đấy. Cả thành gom góp linh thạch của các tán tu mới đủ, tốn đến mấy vạn linh thạch cơ mà."

Phương Tri Uyên ngẩng đầu nhìn pháo hoa, mắt đen nheo lại, trong đáy mắt phản chiếu ánh sáng rực rỡ. Người già dắt trẻ, phu thê kề vai, những gương mặt tươi cười tràn đầy sức sống.

Ký ức chợt ùa về. Đã rất nhiều năm trôi qua, y vẫn nhớ rõ đôi mắt trong trẻo sáng ngời của Lân Phụ Thanh thuở bé, nhớ rõ bóng áo trắng bay bay tựa như ánh sáng rực rỡ trước mặt. Y nhớ tiểu sư ca từng dắt tay y đi qua những lễ hội nhân gian, dắt y đi từ đầu đường đến cuối ngõ, thả hoa đăng xuôi dòng ước nguyện, mua xiên trái cây ngào đường vàng óng… có lẽ khi đó, bọn họ cũng từng cùng nhau ngắm pháo hoa.

Phương Tri Uyên thoáng thất thần, nhìn bên cạnh mình trống trải, trong lòng chợt có chút hối hận. Nếu ban nãy y không sinh sự, nếu hiện giờ có Lận Phụ Thanh bên cạnh… y đã có thể nắm tay hắn rồi. 

Và rồi, giữa thế gian an bình, không còn vướng bận lo toan này, bọn họ có thể như xưa… một lần nữa nắm tay nhau đi từ đầu đường đến cuối ngõ.

Người phụ nữ kia cũng quay đầu nhìn pháo hoa, nói: "Quý khách… nếu phu nhân đã nguyện cùng ngài kết lương duyên, ắt hẳn rất yêu ngài."

Bà cũng không còn cách nào khác, theo lời vị khách áo đen này nói, phu nhân nhà y đúng là cái gì cũng không thiếu. Nếu đã vậy, chỉ có thể đổi cách suy nghĩ.

Phương Tri Uyên hoàn hồn, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Không sai, hắn thật sự rất yêu ta."

Người phụ nữ cong môi cười nhè nhẹ: "Có câu lễ mọn tình sâu. Nếu ngài không nghĩ ra được vật gì xứng với phu nhân, sao không thử nghĩ… dâng tặng một thứ gì đó từ chính bản thân mình?"

"Từ bản thân mình…"

Lại một đóa pháo hoa vút lên không trung, nhấn chìm tiếng lẩm bẩm của Phương Tri Uyên.

Thấy y trầm ngâm, người phụ nữ lại ân cần nói: "Quý khách thử nghĩ xem, phu nhân bình thường thích ngài thế nào… đêm nay, ngài cứ theo đó mà cho người ta một bất ngờ là được rồi."

Phương Tri Uyên vẫn cau mày, nghĩ một lúc lại nghiêm túc lắc đầu: "Nhưng hắn —— hắn nói bất luận ta như thế nào, hắn cũng thích."

"……"

Bà chủ quả thật hận không thể đập đầu vào tường.

—— Quý khách, thật ra ngài không phải muốn đi chọn quà, mà là đi khoe vợ đúng không?

Nhưng rồi Phương Tri Uyên như sực tỉnh, khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu cười: "Ừm, nhưng ta nghĩ ra được một chuyện rồi…"

Dẫu có dịch dung, phong thái và khí chất của Hoàng Dương Tiên Thủ vẫn còn đó, chỉ một nụ cười thôi cũng khiến bà chủ ngây người trong chốc lát.

Nhưng ngay sau đó, vị khách áo đen khí chất đặc biệt ấy lại thản nhiên gật đầu: "À, cảm ơn bà."

Nói xong liền xoay người rời đi, không chút lưu luyến. Y bước nhanh qua dòng người tấp nập, hướng thẳng ra cổng thành phía tây.

"Ơ, quý khách chờ chút! Quý khách…"

Gió đêm lướt qua, nơi đó chỉ còn bà chủ quầy hàng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng xa dần, một tay vẫy vẫy giữa không trung. Bà nhìn lại quầy hàng cả buổi chẳng bán được món nào, ánh mắt đăm đăm, rầu rĩ không thôi.

—— Quý khách, ngài cảm ơn gì chứ? Cảm ơn tôi đã lắng nghe ngài khoe vợ à!?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!