Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Đêm sau tân hôn (3)
Cả hai rời Hư Vân, Lận Phụ Thanh gọi ra Tư Quân Sầu, hai người cùng sóng vai ngồi trên thanh trường kiếm này. Thanh kiếm đen xuyên qua không trung, đưa bọn họ lên bầu trời thanh bình.
Gió thổi khiến tóc hai người hòa vào nhau, bốn phía chỉ có ánh sáng của trăng sao. Lận Phụ Thanh dựa hẳn vào lòng Phương Tri Uyên, nheo mắt phượng nhìn bầu trời đêm, nói: "Không còn nữa."
Phương Tri Uyên vòng tay giữ eo sư ca, tùy tiện hỏi: "Cái gì không còn?"
Lận Phụ Thanh nói: "Họa tinh đó."
Hắn chỉ lên trời, ngay vị trí đã từng có một ngôi sao đỏ thẫm. Phương Tri Uyên cong khóe mắt, bắt lấy tay Lận Phụ Thanh, đặt lên ngực mình: "Ở đây."
Cách lồng ngực, trái tim kia đập từng nhịp vững vàng, sự rung động truyền đến đầu ngón tay Lận Phụ Thanh.
Lận Phụ Thanh ghét bỏ: "Ngươi? Ngươi có thể phát sáng sao? Tự mình làm nổ tung bản thể rồi mà còn dám nói."
Phương Tri Uyên đen mặt: "…"
Lận Phụ Thanh lại cười, rút tay ra, cố ý x** n*n gương mặt Phương Tri Uyên. Hoàng Dương Tiên Thủ xưa nay lạnh lùng bị hắn nhéo thành một bộ mặt tươi cười méo mó: "Không sao không sao, dù ngươi không phải ngôi sao, ta vẫn thích ngươi."
Phương Tri Uyên hơi nhíu mày, thấy Lận Phụ Thanh ngửa đầu nhìn y, cười nói: "Ta luôn có cách làm cho ngươi vui vẻ… có vặn vẹo cũng vặn ra được khuôn mặt tươi cười."
Phương Tri Uyên khựng lại một chút, cũng vươn tay muốn véo má Lận Phụ Thanh. Hắn lại lùi về sau né tránh, nói không cho, rồi kéo cổ áo lông lên che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhìn chằm chằm bạn đời của mình.
Hai vị đại năng khai thiên lập địa này cứ như con nít lên ba, đùa giỡn vô tri cả buổi. Đến khi Tư Quân Sầu vượt qua Lâm Hải, Phương Tri Uyên mới hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn đưa ta đi đâu?"
Lận Phụ Thanh chỉ xuống dưới: "Từ đây nhìn xuống, thấy chỗ nào ánh đèn sáng nhất, chúng ta đến đó chơi."
Từ chỗ bọn họ nhìn xuống, năm châu tiên giới chìm trong màn đêm và ánh trăng, lại được những ngọn đèn nơi trần thế thắp sáng, bầu không khí chốn hồng trần như ùa thẳng vào mặt, nhìn lâu còn có chút chói mắt.
Lận Phụ Thanh điều khiển kiếm hạ xuống, thật sự đưa Phương Tri Uyên đến nơi sáng nhất. Đến khi hai người thu kiếm, đặt chân xuống đất, trước mắt hiện ra một tòa tiên thành có chút xa lạ, khắp đường phố ngõ hẻm đều treo đèn đom đóm, người người tấp nập, tiếng cười nói rộn ràng. Hai đứa trẻ cầm hoa đăng đuổi bắt nhau ngang qua bọn họ, cười đùa khúc khích.
Phương Tri Uyên ngạc nhiên, thấp giọng nói: "Náo nhiệt vậy sao?"
Lận Phụ Thanh hít sâu một hơi, cảm thán: "Đúng vậy, ta cũng lâu lắm rồi không thấy cảnh tượng thế này. Xem ra đến đúng chỗ rồi, những ngày như vậy, bỏ lỡ rồi có khi chẳng thấy lại nữa."
Bọn họ thi triển thuật dịch dung, lẫn vào đám đông, mười ngón tay đan nhau trong tay áo, trông như một đôi tình nhân bình thường giữa dòng người tấp nập. Hai bên đường có không ít quầy hàng bày bán thức ăn vặt, nào là xiên thịt nướng đẫm nước sốt, hồ lô ngào đường đỏ au, bánh hấp vừa mới ra lò, dĩ nhiên không thể thiếu hương rượu thơm nồng… Chỉ riêng mùi hương thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Lận Phụ Thanh lập tức hòa vào bầu không khí vui chơi —— dù hắn đã nếm đủ mỹ vị cao cấp nhất tiên giới trong bữa tiệc ban sáng, nhưng chuyện đó không gây trở ngại gì. Dù sao thì tu sĩ tu đến bậc này, ăn uống đều không phải vì đói bụng, chỉ là để thỏa cơn thèm, hoặc là để vui mà thôi.
Phương Tri Uyên lặng lẽ đi theo hắn, bình thản ăn mấy món ăn vặt sư ca nhét vào miệng mình. Đột nhiên, ánh mắt y lướt qua, thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc y phục giống nhau, tay trong tay thân mật đi trên phố.
Gương mặt thanh niên kia đỏ bừng, trông rất thật thà chất phác, nói với cô gái trẻ: "Dung Dung, hôm nay chúng ta, chúng ta thành thân cùng một ngày với Phương Tiên Thủ và Lận Ma Quân! Hai vị tiên quân nhất định sẽ phù hộ chúng ta bên nhau trọn đời, bạc đầu không rời…"
Phương Tri Uyên nghe đến rõ ràng, trong lòng chợt cảm thấy dở khóc dở cười. Nhưng y biết với tu vi và công tích của hai người bọn họ, trong mắt không ít tu sĩ đã gần như hóa thần, về sau mấy lời như thế này sẽ càng lúc càng nhiều.
Nhưng ai mà ngờ được, Tiên Thủ và Ma Quân tân hôn xong động phòng bất thành, chạy ra ngoài lêu lổng đâu?
Nữ tu kia hồn nhiên làm dáng, đánh yêu một cái: "Đồ ngốc này, dọc đường đã nói bao nhiêu lần rồi? Ngày cưới là em chọn đấy, chàng còn vểnh đuôi cái gì? Nè, quà tân hôn nói tặng em đâu?"
"Ôi đại tiểu thư, ta đang định mua cho nàng đây. Nào nào nào, mau nhìn xem, nàng thích gì cứ nói!"
"Hứ, chàng ngốc thật à! Nào có chuyện để người ta tự chọn lễ vật, chàng phải chọn thứ tốt nhất đi chứ!"
Lễ vật… tân hôn…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!