Chương 221: Ngoại truyện 3 (2)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Đêm sau tân hôn (2)

Đến khi cả hai bày tỏ nỗi lòng xong, bọn họ càng thêm dở khóc dở cười, sau đó bốn mắt trừng nhau, ghét bỏ đủ điều ——

"Sao ngươi cứ nghĩ đến mấy chuyện thế này vậy?"

Ai cũng cố cãi lại hai ba câu, nhưng rồi nhận ra chẳng ai thuyết phục được ai. Đến nước này rồi, hiển nhiên chẳng ai còn tâm trạng động phòng nữa. Cuối cùng, Phương Tri Uyên đanh mặt ngồi ở đầu giường, chẳng nói một lời; Lận Phụ Thanh thì nằm dài ở cuối giường, hờ hững lựa mấy viên kẹo cưới ban sáng còn dư bỏ vào miệng ăn.

Trong màn đêm, nến đỏ cháy rực, chiếu lên những đường chỉ thêu kim tuyến tinh xảo trên đệm chăn. Lận Phụ Thanh vừa lười nhác bóc vỏ kẹo vừa thở dài: "Được rồi, bỏ đi… tranh cãi mấy chuyện này thật sự chẳng có ý nghĩa gì. Có ai trong đêm động phòng mà như chúng ta không?"

Hắn lăn đến bên cạnh họa tinh, lột vỏ kẹo đưa đến bên miệng Phương Tri Uyên: "Nè, ăn kẹo."

Phương Tri Uyên nửa nằm ở đầu giường, mặt mày quạo đeo, dùng răng nhai cắn nát viên kẹo.

Lận Phụ Thanh l**m đầu ngón tay dính chút đường, như có điều suy tư, nói: "Nhưng mà Tri Uyên, ngươi thật sự không sao à? Ta cảm thấy trong lòng ngươi có tâm sự…"

Hắn cười khẽ, vỗ vỗ mép giường: "Tới lúc này rồi, chẳng lẽ ngươi vẫn lo ta là một tên Ma Quân bạc tình bạc nghĩa, chiếm được ngươi rồi liền vứt bỏ?"

Phương Tri Uyên quay đầu lại, nhíu mày: "Tất nhiên không phải! Ta…"

"Hửm?" Lận Phụ Thanh chớp mắt với y, ra chiều thăm hỏi.

Men say vẫn chưa tan hết, mà mỹ nhân trước mắt còn vượt xa phong nguyệt, Phương Tri Uyên gian nan hít một hơi, day day mi tâm: "Sư ca, ngươi biết mà, trước nay ta chưa từng…"

Lận Phụ Thanh hỏi: "Chưa từng cái gì?"

Phương Tri Uyên chợt đứng dậy, bứt rứt đi vài bước, tay luồn vào tóc: "Ta… trước giờ chưa từng sống những ngày… thảnh thơi như thế này!"

Lận Phụ Thanh nghe xong ngẩn người, cuối cùng cũng nghiêm túc ngẩn đầu nhìn y.

Phương Tri Uyên cụp mắt, mím môi tìm từ diễn đạt, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: "Ngươi xem, bất luận là chuyện về Bàn Vũ hay chuyện giữa hai chúng ta, tất cả đều đã được giải quyết ổn thỏa rồi. Tốt quá, tốt đến mức khiến ta ngỡ ngàng, không biết sau này phải làm gì nữa…"

Lận Phụ Thanh chọc trúng tim đen: "Ngươi rảnh đến ngáo luôn rồi à?"

Phương Tri Uyên: "…"

Lận Phụ Thanh chớp mắt, hỏi: "Ngươi cảm thấy khoảng thời gian này tốt đẹp quá, không chân thật?"

Gương mặt mang ý cười của hắn phản chiếu cùng áo cưới đỏ và ánh nến, chói mắt vô cùng.

"…" Phương Tri Uyên mím môi, bối rối quay mặt đi. Tim y đập dồn liên hồi, như muốn nổ tung trong lồng ngực.

Đúng vậy, chính là như hiện tại, cuộc sống quá đỗi tốt đẹp và ấm áp này khiến y cảm thấy bất an.

Như để phân tán sự chú ý, họa tinh nhấc bình rượu tinh xảo trên bàn, rót ra. Chẳng mấy chốc rượu ngon đã đong đầy chén, nhưng Phương Tri Uyên không uống, mà cẩn thận bưng chén rượu bước đến trước mặt Lận Phụ Thanh.

Y nhét chén rượu vào tay sư ca, thấp giọng nói: "Đừng hỏi nữa, sư ca. Cho ta thêm vài ngày… ta quen rồi sẽ nghĩ thông thôi.

Lận Phụ Thanh không chút do dự nhận lấy, chăm chú nhìn y một lúc. Sau đó hắn ngửa cổ, nhấc tay áo, ba hớp uống cạn. Khóe môi Phương Tri Uyên dịu xuống một chút.

Lận Phụ Thanh vuốt chén rượu trống trơn, trầm ngâm một lát, bất chợt nói: "Được rồi."

Hắn bỗng đứng dậy, cười với Phương Tri Uyên: "Tiểu họa tinh, chúng ta ra ngoài chơi đi."

"Đi nào, đi ngắm nhân gian tươi đẹp và chân thật này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!