Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Đao kiếm tương phùng thế tranh vanh (3)
"Thật khéo…" Phương Chi Long khóe miệng nhếch lên nham hiểm, khoanh tay ngẩng đầu: "Khí tu nã pháo vào đệ tử chi thứ Phương gia, xem ra chính là ngươi?"
Tống Hữu Độ đứng ở trên đài tỷ thí sảnh Trung, trầm mặc không nói, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Vận khí của hắn tựa hồ không tốt lắm. Phương Chi Long tu vi đã là giữa Kim Đan kỳ, không có sức uy h**p đối với đại sư huynh và nhị sư huynh, nhưng lại không phải đối thủ mà hắn có thể chiến thắng. Theo lý mà nói, lúc này nên đợi đối thủ ra chiêu trước… sau đó bỏ chạy nhận thua, đảm bảo an toàn.
Tuân Minh Tư dưới đài sắc mặt cũng tối đi: "Tiểu Ngũ, xuống đi!"
Nhưng Tống Hữu Độ tiếp tục im lặng, không mở miệng nói một chữ. Tiếng nhận thua vốn dễ dàng nói ra lúc này dừng ở đầu lưỡi, nặng tựa ngàn quân.
Hắn không sợ thua là vì hắn không cảm thấy xấu hổ; nhưng nhị sư huynh nhà hắn muốn có mặt mũi. Hắn có thể vứt bỏ thể diện của mình, nhưng không thể ném nổi mặt mũi của sư huynh.
Trọng tài ra hiệu, không khí trên đài chợt căng thẳng. Phương Chi Long cười hừ hai tiếng, ngạo nghễ rút đao: "Có một chuyện, ta phải nói cho ngươi biết."
Lưỡi đao kia quang hoa lộng lẫy, có thể thấy đó là tiên khí thượng hạng hiếm thấy.
"Phàm những ai dính đến âm mệnh họa tinh, đều chú định… Không. Thể. Chết. Nhẹ. Nhàng!"
=========
Sảnh Nam.
Lư Thần Dĩ tâm trạng nặng nề.
Một ngón tay không nặng không nhẹ lướt qua.
Lư Thần Dĩ cảm thấy vô cùng kỳ quái. Rõ ràng kiếm của gã đã đâm xuyên tim Lận Phụ Thanh, vì sao chỗ trí mạng giữa lưng mình lại bị chế trụ? Lư Thần Dĩ chớp chớp mắt, sau đó thấy tàn ảnh Lận Phụ Thanh dính ở mũi kiếm gã biến mất.
Chỉ vì hắn quá nhanh.
Nhanh đến mức tu sĩ Khai Quang kỳ cũng không bắt được, mới nhầm tàn ảnh là chân thân, xuất kiếm lại đâm vào không khí.
Lư Thần Dĩ quay đầu lại, thoáng choáng váng.
Ánh trăng từ bầu trời đổ tràn xuống tứ phía, Lận Phụ Thanh an tĩnh đứng sau lưng gã, ngón tay trỏ mới rồi điểm trước môi, hiện tại đang đặt giữa lưng tán tu.
Sắc mặt Lư Thần Dĩ từ xanh chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển sang tím, vì nhục nhã lẫn căm phẫn mà cả người phát run, thở gấp không ngừng: "Ngươi, ngươi…"
Lận Phụ Thanh thản nhiên nói: "Ngươi thua."
Một chiêu?
Đầu ngón tay chọc giữa lưng đối thủ một cái, cũng có thể tính là một chiêu sao?
Lận Phụ Thanh tính. Khác với đám tán tu lật lọng xảo trá, hắn là một người trung thực biết giữ chữ tín. Đã nói chỉ dùng một chiêu, vậy thì một chiêu không hơn không kém.
Lư Thần Dĩ đột nhiên không cam tâm mà nổi giận, gầm lên một tiếng! Trong khoảnh khắc Lận Phụ Thanh buông tay, gã vặn người thu kiếm, thân kiếm đột nhiên phát ra mười mấy đạo kiếm quang chói mắt, chém ngang về phía cần cổ mảnh khảnh của Lận Phụ Thanh!
Lận Phụ Thanh tựa như không hay biết. Sau lưng hắn, kiếm quang vừa tỏa ra lại tắt ngấm.
Rắc rắc…
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lư Thần Dĩ, tiên kiếm trong tay gã đột nhiên bắt đầu nứt gãy từ mũi kiếm. Bởi vì gã vung ngang thành một vòng cung, mảnh vỡ leng keng rơi xuống đất tạo hình hình bán nguyệt, dưới bóng trăng tỏa ra ánh sáng bạc đầy đất, phản chiếu rành rành chủ nhân vô sỉ vô năng của nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!