Chương 219: Ngoại truyện 2 (3)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Tám vạn dặm máu (3)

Có lẽ vì ngủ quá lâu, Lận Phụ Thanh đã hồi phục một chút sức lực. Dù Phương Tri Uyên đút thuốc giữa chừng hắn lại rơi vào mê man, nhưng sáng hôm sau vẫn có thể tỉnh lại, ý thức khá tỉnh táo. Phương Tri Uyên vừa mừng vừa lo, hầu hạ thế nào cũng sợ không đủ chu đáo.

Nhưng người đang chạy trốn thì không thể ở một chỗ quá lâu. Ngày thứ ba, giữa trận tuyết rơi, hai người chuẩn bị rời khỏi trấn nhỏ. Trước khi đi, Phương Tri Uyên đỡ Lận Phụ Thanh dậy, phủ thêm cho hắn áo choàng đen bằng gấm. Áo rất dày, bên trong có pháp trận hỏa linh giữ ấm.

Lận Phụ Thanh cụp mắt, nhìn mái tóc bạc trắng của mình buông xõa xuống lớp áo đen, rơi trên mu bàn tay đang giúp hắn buộc dây của Phương Tri Uyên. Phương Tri Uyên nửa quỳ trước giường, cảm giác được ánh mắt nhìn mình liền ngẩng đầu, hàng mày nghiêm nghị thả lỏng, mỉm cười.

"Đừng sợ, chúng ta đến một nơi tốt hơn."

Y đứng dậy, mở rộng hai tay muốn ôm Lận Phụ Thanh lên. Lận Phụ Thanh lắc đầu đẩy ra, cầm tay Phương Tri Uyên đẩy y xoay người, hai tay vòng lên cổ y.

Phương Tri Uyên nghiêng đầu nhướng mày: "Sao vậy? Không muốn bế, muốn cõng sao?"

Ánh mắt Lận Phụ Thanh trầm tĩnh, trong cổ họng bật ra một tiếng thật khẽ: "Ừm."

Hắn đã có thể phát ra những thanh âm yếu ớt, chỉ là phát âm rõ ràng thì có chút khó khăn.

"Không được đâu." Phương Tri Uyên quay lại, tay đặt dưới gối hắn, "Ta không an tâm. Hiện giờ ngươi không nói được, lỡ thương thế phát tác ngất đi, ta không nhìn thấy được thì làm sao đây?"

"…"

Lận Phụ Thanh không có sức phản kháng, sắc mặt hơi trầm xuống, hắn biết Phương Tri Uyên thật sự không an tâm chuyện gì. Nếu thiên ngoại thần đột kích, trong tình thế hung hiểm, người ta có thể để ý trước mặt nhưng khó đề phòng sau lưng.

Ngươi này… thật sự có ý định liều chết để bảo vệ hắn.

Phương Tri Uyên lại nói: "Không sao đâu, ngươi cứ tin ta."

Y vẫn ôm hắn mà đi.

Từ đó về sau, bọn họ chạy trốn qua rất nhiều nơi. Với Lận Phụ Thanh, đây là một trải nghiệm chưa từng có. Phương Tri Uyên che chở hắn qua những đường núi trắc trở phủ đầy băng tuyết, lội qua mặt hồ đầy cá dữ, xuyên qua những lối nhỏ hoang vắng. Ban đêm đốt lửa, nghỉ lại trong hang ổ của yêu thú vừa chết hoặc sơn động yên tĩnh, đôi khi cũng ngủ luôn ngoài đồng hoang.

Những ngày tháng đó rất gian nan. Thiên ngoại thần truy lùng gắt gao, bọn họ ít khi có cơ hội đặt chân đến thành trấn của nhân tộc để bổ sung đan dược và pháp bảo. Thân thể của Lận Phụ Thanh khi tốt khi xấu, bất cứ khi nào hắn tỉnh táo, Phương Tri Uyên đều sẽ tìm cách làm hắn vui vẻ, không để hắn suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng thật sự quá khó, âm khí phản phệ không có cách điều trị, mỗi khi thương thế phát tác giống như chịu một lần hành hình. Hắn thường hôn mê rất lâu, không phân biệt nổi ngày đêm. Có đôi khi, Lận Phụ Thanh trong cơn nửa tỉnh nửa mê nghe được thanh âm nghẹn ngào của Phương Tri Uyên, như những nhát dao cứa vào tim hắn. Hắn cũng đau đến rơi lệ, nước mắt lặng lẽ thấm qua hàng mi không nhấc lên nổi.

Phương Tri Uyên nhìn thấy lại càng hoảng, luôn cho rằng sư ca không chịu nổi thương bệnh mới như vậy. Nhưng y thật sự không thể làm được gì, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn…

Nhìn.

Một ngày, lại thêm một ngày, chẳng nhìn thấy hy vọng gì.

Đoạn thời gian đó chẳng có gì tốt đẹp.

……

Một đêm, Ma Quân tỉnh lại khỏi ác mộng, phế phủ vẫn còn quặn đau. Mở mắt ra, hắn lờ mờ nhìn thấy một đốm đỏ dịu dàng trước mắt. Tay chân hắn lạnh băng, toàn thân sũng mồ hôi, nhắm mắt mở mắt mấy lần mới có thể nhìn rõ, nhận ra đây là một hang động lạ lẫm.

Phương Tri Uyên đang dùng một nhánh cây khảy đống lửa, phát hiện khí tức sau lưng mình thay đổi, hai mắt lập tức sáng lên. Nhưng y muốn giữ vẻ bình tĩnh trước mặt Lận Phụ Thanh, không quay đầu lại, nói: "Sư ca? Tỉnh rồi thì gọi ta một tiếng."

Lận Phụ Thanh nằm nghiêng, rúc trong áo choàng, chậm chạp nói từng chữ: "Tri… Uyên…"

Tiếng nói vẫn chưa lưu loát, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bóng hình Phương Tri Uyên được lửa nhuộm đỏ.

Phương Tri Uyên rốt cuộc không nhịn được, quay đầu lại: "Đừng lộn xộn, nằm yên đó. Trời tối rồi, lúc sáng ta bắt được hai con chim nhỏ, nướng cho ngươi ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!