Chương 21: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Đao kiếm tương phùng thế tranh vanh (2)

Đến trận đánh vào buổi tối, Lận Phụ Thanh cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì Phương Tri Uyên nói buổi tối Kim Quế Cung có treo đèn, rất đẹp. Thu vàng, trăng vàng, hoa quế vàng, hoàn hảo phản chiếu ánh kiếm.

Lận Phụ Thanh tỷ thí ở sảnh Nam, hơi xa chỗ Tống Hữu Độ. Phương Tri Uyên nhất định phải đi cùng sư ca, Lận Phụ Thanh liền bảo Tuân Tam, Diệp Tứ mang Thẩm Tiểu Giang vừa tỉnh đi cổ vũ Tống Hữu Độ.

"Tiểu Ngũ," Bọn họ ăn cơm chiều, trà bánh xong xuôi, trước khi đi Lận đại sư huynh quay đầu dặn dò, "Không ổn thì nhận thua, không thua về tay nghề luyện khí thì không có gì mất mặt."

Không giống Diệp tứ sư tỷ, rõ rành rành là có thể chiến đấu lại chết cũng không dám đánh, Tống Hữu Độ… thật sự không hề có chiến lực. Linh căn trung bình cộng, ngộ tính chỉ nổi trội về mặt luyện khí, cũng chỉ học những thuật pháp liên quan đến luyện khí, ngay cả thứ cơ bản nhất như khiết tịnh quyết cũng không biết.

Tống Hữu Độ hờ hững gật đầu: "Được."

—— Hơn nữa, vấn đề lớn nhất là, căn bản chính hắn cũng cảm thấy chiến lực thấp kém không có gì không ổn.

Chuyến này đến Lục Hoa Châu, hắn tìm được vài loại quặng hảo hạng từ mấy tiểu thương khí tu đã cảm thấy mỹ mãn rồi. Nếu đến Kim Quế Thí có thể gặp gỡ vài vị thiên tài khí tu, nhìn thấy vài món tiên khí xuất sắc, xem như thu hoạch không tệ chút nào.

Còn xếp hạng?

Xếp hạng là cái gì, có đem đi luyện khí được không?

Tâm thái hắn đã như vậy, Lận Phụ Thanh cũng không có gì để lo lắng… Tống Hữu Độ si thì si, đầu óc lại không ngốc, biết mình thật sự muốn cái gì.

Hắn kéo tay Phương Tri Uyên: "Đi thôi."

Ban đêm.

Một dãy đèn lồng treo dưới mái hiên, hơi lay động trong gió, ánh sáng tỏa ra dao động như mây.

Sảnh đấu của Diệp Hoa Quả nằm trên mặt đất, trận của Lận Phụ Thanh lại ở trên lầu Nam. Đại đệ tử Hư Vân xưa nay lánh đời, lần đầu rời núi tham chiến, khách đ**m tửu quán bên ngoài Kim Quế Cung, thậm chí mấy tầng lầu hoa lâu nhạc các đều kín người đến xem.

Đối thủ của Lận Phụ Thanh là một tán tu nổi danh mấy năm gần đây, tên Lư Thần Dĩ. Hiện tại sắc mặt gã đang vô cùng khó coi.

"A… Hư Vân Lận tiểu tiên quân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Lư Thần Dĩ ngoài cười trong không cười, ôm quyền cho có lệ, "Xem ra vận khí của ta không tốt lắm, bản thân mới là đại viên mãn Khai Quang kỳ, tu vi của Lận tiểu tiên quân lại là Kim Đan kỳ. Ta cũng chỉ là một sơn dã tiểu nhân, không có tông môn sư thừa, ngàn vạn lần không thể sánh nổi!"

Lận Phụ Thanh áo trắng tung bay, đứng đối diện trên đài. Hắn đáp: "Đa tạ."

Sau đó, hắn nhìn thoáng qua sắc trời, trong lòng tính toán đánh nhanh thắng nhanh để còn đi xem sư đệ thi đấu.

Ngoài ý muốn, gã tán tu Lư Thần Dĩ gầy còm kia lại không chịu đấu ngay, ngược lại còn ai oán một tiếng: "Ai… Tán tu bọn ta đều xuất thân từ vùng sâu vùng xa nghèo khó, không mua nổi đan dược, không lập nổi trận pháp, không mở được động phủ. Bọn ta xưa nay đều lăn lê bò lết trong cảnh sinh tử, mạnh về chiêu số thực chiến, yếu về linh khí tu vi, âu cũng là vô cùng bất đắc dĩ!"

Lận Phụ Thanh híp mắt: "…"

Lư Thần Dĩ nói: "A không, ta không có ý nói kiếm pháp của Lận tiểu tiên quân không bằng ta. Ta đương nhiên không có ý này."

Nhưng chưa nói dứt câu, gã đã l**m môi: "Chẳng qua… nếu tiểu tiên quân để tâm đến tán tu nghèo khổ như ta, chi bằng cho Lư mỗ một cơ hội."

Gã cười cười: "Trận này chúng ta không dùng đến linh khí, chỉ dùng kiếm pháp luận thắng thua, thế nào?"

Nghe gã nói vậy, quần chúng xung quanh lập tức nổi lên tiếng la ó xôn xao. Mọi người trong lòng không hẹn mà xẹt qua một câu mắng: Đúng là vô liêm sỉ, hay cho một câu khích tướng hèn hạ! Đặc biệt, số ít đệ tử thế gia tông môn đều tỏ ra tức giận bất bình, trợn mắt nhìn Lư Thần Dĩ.

Ở cảnh giới ngang nhau, tán tu quả thực tôi luyện giữa sinh tử, chiêu thức so với đệ tử tiên môn kim tôn ngọc quý càng âm hiểm trí mạng hơn… Đây cũng là một thực tế được tiên giới công nhận.

Nhưng vấn đề hiện tại là —— hai người đang đứng trên đài tỷ thí, luận cảnh giới hay linh khí đều khác nhau một trời một vực!

Tiểu tiên quân Lận Phụ Thanh này, mọi người đều biết hắn lớn lên ở tiên đảo tiên sơn, tuổi còn nhỏ, chưa hiểu sự đời, tính tình càng nhã nhặn nhẹ nhàng, nếu không dùng linh khí, có trời mới biết so chiêu thức cùng lão tán tu kỳ cựu này có bao nhiêu hung hiểm!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!