Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Đao kiếm tương phùng thế tranh vanh (1)
Vì để tránh cho một thí sinh gà mờ như Thẩm Tiểu Giang vừa ra trận đã đụng phải hung thần như Phương nhị sư của nó, Kim Quế Cung sẽ sàng lọc những người có tu vi xấp xỉ nhau trước, sau đó mới ngẫu nhiên bắt cặp.
Yếu đánh với yếu, mạnh đánh với mạnh, người thắng trong trận yếu sẽ đấu với người bại trong trận mạnh, cứ thế trong suốt mười lăm ngày để xếp hạng trên Kim Quế Bảng… Cơ sở phân loại rất phức tạp, Lận Phụ Thanh nghe Phương Tri Uyên nói hai lần mới miễn cưỡng hiểu được.
Nhưng thí sinh cũng không cần hiểu mấy thứ này, làm theo hướng dẫn của hoa quế là được. Bọn họ chỉ cần đưa nhiệt huyết cùng khí phách thiếu niên lên đao kiếm, dốc hết sức tranh tài trên võ đài.
…
Kim Quế Cung lầu các trùng điệp, nội cung là nơi ở của Tiên Thủ cùng chính điện để chư tiên nghị sự, người ngoài không được vào. Kim Quế Thí được diễn ra tại năm sảnh Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung, vốn là nơi đệ tử trong cung thường dùng để tu hành.
Dưới đài tỷ thí của sảnh Bắc, tu sĩ đã tụ tập rất đông. Lận Phụ Thanh bảo Tuân Tam và Tống Ngũ đưa Thẩm Tiểu Giang về khách đ**m nghỉ ngơi dưỡng thương, còn mình và Phương Tri Uyên chọn một vị trí dưới khán đài mà theo dõi trận chiến.
Đệ tử Kiếm Cốc ai nấy đều có một sự đam mê phi thường đối với kiếm.
Vị tiên trưởng Trần Chấn này cũng thế, đối thủ đã đứng đối diện rồi vẫn còn muốn khoe khoang bội kiếm yêu dấu của mình cho đối phương xem.
"Kiếm này gọi là Đoàn Dương! Rèn từ liệt dương thiết cùng tuệ tinh thạch, là thanh kiếm do sư tôn ban cho, đã theo ta suốt mười bảy năm."
Còn muốn lải nhải giới thiệu một phen.
Đối diện hắn là một cô nương áo xanh, trong tay cô nàng cũng có kiếm. Kiếm nàng tinh tế mỏng manh, xanh biếc như nhánh liễu ven hồ sương mù.
Giống như chủ nhân của nó.
"Đây đây đây đây là kiếm của ta! Tên là… tên!" Diệp Hoa Quả cắn trúng lưỡi mấy lần, hàm răng run rẩy mới nói hết một câu, "Tên… Dây Tơ Hồng! Là đại sư huynh cho ta…"
Đám người vây xem bật ra một tràng cười vang.
Cười tên thanh kiếm, cũng cười chủ nhân của nó.
Kiếm Cốc Trần Chấn giận dữ: "Ngươi vậy mà cũng xưng là kiếm tu!?"
Diệp Hoa Quả thẹn thùng mà gật đầu như gà mổ thóc: "Ta ta, ta không phải kiếm tu! Ta là y tu!"
Sắc mặt Trần Chấn biến đổi mấy lần, thấp giọng mắng một câu: "Năm nay Kim Quế cung sắp xếp đối thủ kiểu gì vậy?" Sau đó cao giọng nói, "Kiếm ta không chém đàn bà con gái yếu ớt, nếu ngươi không thể đánh, không bằng nhanh chóng nhận thua đi!"
Diệp Hoa Quả mừng rỡ: "Thật… thật sự có thể sao!"
Trần Chấn: "…"
Dưới đài lại lần nữa cười ầm lên. Lận Phụ Thanh đau đầu mà đỡ trán.
Phương Tri Uyên bỗng nhiên cất giọng gọi: "Diệp Tứ."
Diệp Hoa Quả rùng mình: "Không —— Muội muội muội nói giỡn thôi!!"
Trần Chấn đối diện đã không còn kiên nhẫn, linh khí tràn ra, trường kiếm mang theo tiếng xé gió lạnh thấu xương, vẽ ra một vòng sáng nóng bỏng chói mắt, trong khoảnh khắc đã xông đến trước mặt Diệp Hoa Quả!
Kiếm quang phủ trùm lên Diệp Hoa Quả, nàng đờ ra bất động.
Phương nhị sư huynh lại lạnh lùng mở miệng, ánh mắt sắc bén bốc lên sát khí ngùn ngụt: "Ngươi mà thua trận này, đêm nay hai ta đánh."
"—— !?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!