Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Này một chuyến thiếu niên ngông cuồng (3)
Hư Vân Tông là của đại sư huynh; Hư Vân ngoại môn, là nơi suốt bảy năm qua chỉ thu nạp người mang âm thể.
Thẩm Tiểu Giang biết, nếu không có đại sư huynh, những cô dì chú bác, anh em bạn bè của nó ở ngoại môn đang ngày ngày chung sống với nhau, vui vẻ nói cười… lẽ ra là thi thể lạnh lẽo từ lâu.
Nó cũng như vậy.
Suốt bảy năm, Lận Phụ Thanh hàng năm tự mình gia cố đại trận Càn Khôn Quy Nguyên trên Hư Vân tứ phong, chặn kẻ từ bên ngoài tìm đến đuổi giết bọn họ, cũng giúp cho người mang âm thể không gây nguy hại đến bên ngoài.
Tuy rằng có rất nhiều đệ tử ngoại môn chưa bao giờ thấy mặt đại sư huynh, nhưng bọn họ vừa ngẩng lên, nhìn thấy trời xanh ôn hòa trên đỉnh đầu, giống như mơ hồ nhìn thấy bàn tay đã cứu bọn họ ra khỏi bể khổ.
—— Đại sư huynh phong hoa tuyệt đại, tam giới vô song. Đó là điều đầu tiên trong "Hư Vân thiết luật" mà nhóm đệ tự ngoại môn lặng lẽ lưu truyền.
Đại sư huynh là người tốt bụng nhất, dịu dàng nhất, lợi hại nhất…
Mà những đệ tử ngoại môn bọn họ…
"Sao lại thế này, tiểu tử này không xong rồi, Lận Phụ Thanh còn không ra tay sao?"
"Ngày nào cũng phải đi chùi đít cho một đám phế vật Dẫn Khí, người tốt đến mấy cũng kiệt sức."
"Cũng chưa chắc, ngươi xem, Phương Tri Uyên kia tuy nói là họa… Khụ khụ, nhưng ít nhất y tu vi không tồi, không làm mất mặt Hư Vân Tông…"
Thẩm Tiểu Giang cổ họng tràn ngập mùi máu tanh, phế phủ đau đớn, mí mắt sưng vù, vậy nên nó chẳng nhìn rõ được nhóm "anh tài" vây xem xa xa… Âm thể là thể chất bẩm sinh, không liên quan đến thiên phú hay tu hành. Kỳ thực đại đa số "đệ tử" ngoại môn của Hư Vân cũng không có tư chất tu tiên.
Đệ tử ngoại môn bọn họ… đúng là phế vật. Thẩm Tiểu Giang biết, nó biết rất rõ. Nhưng nó thật sự không muốn… ở chỗ này… khiến đại sư huynh mất mặt…!
Bên tai lại lần nữa vang lên tiếng nói mát lành dễ nghe của đại sư huynh.
"Tiến lên, mười một, ba."
Thẩm Tiểu Giang tiến lên trước hai bước, vung kiếm.
Thân kiếm hạ thấp như sợi roi, quét ra thức thứ mười một, Hổ Vĩ Tảo Địa.
Kiếm khí đảo ra phía sau âm yêu, Thẩm Tiểu Giang lợi dụng lúc nó loạng choạng, đánh ra thức Tung Bộ Thứ Liễu!
Lận Phụ Thanh: "Lui!"
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, trận chiến thật sự mỗi bước đều là sinh tử.
Thẩm Tiểu Giang không có thời gian để suy nghĩ, toàn lực lui về sau. Trước mắt, hắc khí giăng tứ phía, hàm răng âm yêu táp xuống mũi giày của nó, nền đất dưới chân nứt ra, kình khí nổ tung hất cát đá văng lên.
Lận Phụ Thanh: "Mười ba, bảy, chín, hai mốt."
Thẩm Tiểu Giang miễn cưỡng bò dậy, liên tiếp xuất chiêu, ánh sáng trắng lóe lên đan vào nhau như một tấm lưới. Nó không nhận ra, bản thân mình là một tiểu tu sĩ mới vừa Trúc Cơ, có thể dùng một thanh kiếm tầm thường cùng hai mươi lăm thức kiếm pháp cơ bản, kiên trì chống chọi với âm yêu lâu như vậy còn chưa bị b*p ch*t, chính là một loại kỳ tích.
Nó cũng không nhận ra, những thanh niên tài tuấn cười nhạo xung quanh dần dần đã không cười nổi nữa.
Người nó ướt đẫm mồ hôi, mắt nổ đom đóm, chỉ có thể nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của đại sư huynh. Âm giọng của Lận Phụ Thanh trước sau bình tĩnh, như thể nắm chắc hết thảy.
Vậy nên nó không sợ.
Nó chỉ xuất kiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!