Chương 18: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Này một chuyến thiếu niên ngông cuồng (2)

Trong nháy mắt, âm yêu từ bầu trời lao xuống, Kim Quế Cung hỗn loạn.

Tụ tập ở đây đều là thanh thiếu niên ưu tú nhất tiên giới, đối mặt với âm yêu hiển nhiên nên có năng lực đánh trả. Chỉ là, theo quan niệm tiên giới, phàm là âm khí thì đều là thứ cực bẩn thỉu, cực độc ác, vậy nên các tu sĩ trẻ tuổi này khó tránh khỏi tâm lý lo âu khi nhìn thấy âm yêu, sợ bị âm khí đả thương ăn mòn, mười phần thực lực chỉ có thể xuất ra sáu, bảy phần.

"Á ôi!!" Trong cảnh hỗn loạn, một nữ đệ tử Phù Dung Các ngã trên mặt đất. Con âm yêu trên đỉnh đầu nàng há cái mồm như cái bồn máu, nữ đệ tử sợ đến suýt ngất, cả người đờ ra.

Vút ——

Ánh đao hắc ám chợt lóe qua, âm yêu bị chém thành hai mảnh, tiêu tán.

Nữ đệ tử thoát chết trong gang tấc, run rẩy ngẩng đầu lên, thấy một gương mặt u ám, tỏa ra sát khí lạnh lẽo. Nhìn xuống một chút nữa, lại thấy lưỡi đao lạnh băng chỉ cách cổ mình một chút.

"A…" Nữ đệ tử sợ đến gương mặt trắng bệch, vừa lăn vừa bò mà chạy trốn đến cạnh sư tỷ.

Lận Phụ Thanh vung kiếm chém một con âm yêu ngay trước mặt, quay đầu nhìn Phương Tri Uyên, nhẹ nhàng oán trách: "Sao ngươi cứ hung dữ như vậy? Cứu người cũng chẳng nhận được câu cảm ơn."

Phương Tri Uyên không bận tâm, nâng đao đi về hướng khác.

Dưới gốc cây quế nhóm bọn họ nghỉ chân, Tuân Minh Tư bảo hộ cho Thẩm Tiểu Giang vừa kích phát linh căn ẩn, thành công phá cảnh Trúc Cơ. Thằng bé nhắm mắt ngồi xếp bằng, đang củng cố cảnh giới, vô tri vô giác với thế giới bên ngoài.

Phương Tri Uyên ở đâu, âm yêu đang lang thang đều sẽ đánh về hướng vị họa tinh này —— sau đó bị Phương Tri Uyên vung đao như chém dưa thái rau mà diệt sạch. Mấy tu sĩ trẻ tuổi ở những đại tiên môn nhìn đến ngây người. Tuân Minh Tư vốn đã gọi Tước Thính cầm ra, thấy tình thế này bèn bình thản thu lại.

"Tri Uyên," Lận Phụ Thanh cao giọng gọi, "Thu tay lại, chừa một con cho thằng bé chơi."

Phương Tri Uyên nghe hiểu, thu đao vào vỏ, xoay người đá một cái, con âm yêu cuối cùng gào lên thảm thiết, bay ngược ra ngoài đập vào một gốc cây quế!

"…"

Thẩm Tiểu Giang vừa mới bình ổn linh khí tuần hoàn khắp người, hít thở sâu một hồi, từ từ mở mắt. Mấy sư huynh sư tỷ trước mắt ăn ý mà tránh ra.

Âm yêu rít lên: "Khặc khặc ——"

Thẩm Tiểu Giang mặt cắt không còn giọt máu.

"Tới thử xem." Lận Phụ Thanh lấy ra một thanh trường kiếm từ túi càn khôn ném tới: "Đánh nó."

=========

Nhiều năm về sau, Hư Vân Tông chủ Thẩm Tiểu Giang mỗi khi nhớ lại thời khắc này, vẫn nhịn không được mà run lên, muốn quỳ xuống trước đại sư huynh mà gào khóc.

Âm yêu khi đó tuy chỉ có một con, nhưng thực lực tương đương với tu sĩ Khai Quang kỳ tầng năm.

Mà nó, mười lăm phút trước vẫn còn là một con gà nhép Dẫn Khí tầng ba, mơ mơ màng màng đột phá Trúc Cơ, cần gì cũng không có, hỏi gì cũng không biết. Đại sư huynh thế mà dám phủi tay, bảo nó đánh con âm yêu đó đi.

Không hổ là thần tiên.

Hắc khí quay cuồng trước mắt, đôi mắt đỏ lòm của âm yêu dán chặt vào thiếu niên. Thẩm Tiểu Giang nắm chặt thanh kiếm, mồ hôi lạnh túa ra trên gương mặt non nớt.

Thanh kiếm này hôm trước nó nhìn thấy trên sạp hàng ven đường, ba trăm linh thạch một cây, là thanh phong thiết kiếm hạng phổ thông nhất. Mà kiếm pháp nó biết, chỉ có "Hai mươi lăm thức kiếm cơ bản" nhập môn của tiên giới… quả thực xứng đôi vừa lứa với thanh kiếm trong tay. Thậm chí Vô Ngân Quyết mà nó chủ động tu tập, mấy ngày qua dù thỉnh thoảng được đại sư huynh chỉ điểm, nó vẫn như cũ chưa hiểu được thấu đáo.

Âm yêu đột nhiên rít lên chói tai, lao đến như một mũi tên lạnh lẽo đen lòm, hai mươi trượng bị thu hẹp trong nháy mắt, móng vuốt của nó đã vươn lên trước mặt. Thẩm Tiểu Giang một bầu nhiệt huyết, cắn răng vung kiếm.

Thanh kiếm lao về phía trước, mũi kiếm lóe lên dưới ánh mặt trời. Kiếm pháp cơ bản, thức thứ ba, Tung Bộ Thứ Liễu! Trong khoảnh khắc, kiếm và vuốt giao nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!