Chương 16: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Có bao nhiêu hồn cũ trở về (2)

Khi Phương Tri Uyên và Lận Phụ Thanh trở lại khách đ**m đã là canh hai.

Lận Phụ Thanh đặt tay lên cửa phòng mình rồi lại không yên tâm, quay đầu nhìn lại, từ tốn nói: "Ngày mai lưu tâm một chút, đừng khinh địch. Muốn giận dỗi gì thì nhắm vào ta, đừng tự hành hạ mình."

Phương Tri Uyên vẫn còn bực bội, không thèm để ý đến hắn, cúi đầu vào phòng sập cửa lại, chặn một tiếng "Tri Uyên" đầy sầu lo của Lận Phụ Thanh.

Đêm dài thanh tĩnh.

Phương Tri Uyên tâm phiền ý loạn, cũng không châm đèn, sờ soạn đặt đao xuống, ngồi lên giường, dán gương mặt lên vỏ Tai Nha đao đen nhánh lạnh lẽo.

Ngày mai… Kim Quế Thí bắt đầu.

Đêm này đời trước, y cả người kích động sôi máu, tựa như một thanh đao gấp gáp muốn rời khỏi vỏ, hiện tại trong lòng lại nặng trĩu, chỉ cảm thấy khó chịu.

Lận Phụ Thanh muốn cứu Cơ Nạp, bảo hộ Hư Vân, không tiếc đẩy bản thân vào chỗ hiểm…

Mắt Phương Tri Uyên một mảng tăm tối không tan, trong lòng càng thêm bực bội, rốt cuộc nhịn không được mà thò tay vào túi càn khôn. Tâm niệm vừa động, mấy vò rượu liền lặng lẽ xuất hiện trên đầu giường. Đây đều là của Lận Phụ Thanh, y lén trộm từ bên dưới Lão Thần Mộc. Phương Tri Uyên nhìn chằm chằm vò rượu, chần chừ một lúc, cuối cùng duỗi tay đánh bay lớp bùn niêm phong.

Y không nỡ mổ tim trần tình với Lận Phụ Thanh, nhưng lừa ai cũng không lừa được chính mình. Nhiều năm như vậy, y thật sự hối hận muốn chết.

Phương Tri Uyên không thích đổ cho trời xui đất khiến, ý trời trêu ngươi. Truy về hết thảy căn nguyên, y cảm thấy chính mình hủy hoại Lận Phụ Thanh.

Y là bùn đen máu bẩn, vấy lên tiên đồng xuất trần như mây.

Y là kẻ mang Lận Phụ Thanh đến Lục Hoa Châu, đưa tiểu sư ca ở thế ngoại đào tiên vào trần thế hỗn loạn.

Nếu Lận Phụ Thanh không gặp Tử Vi Thánh Tử Cơ Nạp, mọi chuyện về sau đã không như vậy.

Giờ thì hay rồi, dù y cầu Lận Phụ Thanh cùng mình quy ẩn, người kia cũng không chịu.

Tiểu sư ca từng thích du sơn ngoạn thủy, tự do tự tại, chỉ muốn cùng sư đệ sư muội giữ vững Thái Thanh Đảo; tiểu sư ca từng dịu dàng dung túng y, cả ngày muốn dỗ dành y mà y không chịu…

Phương Tri Uyên rầu rĩ rót rượu.

Rượu của phàm nhân không thể khiến tiên nhân say, nhưng rượu Lận Phụ Thanh ủ dùng linh gạo linh tuyền của tiên giới, uống vào miệng mát lạnh, nồng độ lại rất mạnh.

Phương Tri Uyên tửu lượng kém, trước kia tu vi ngất trời còn ổn, hiện tại y chỉ là Kim Đan kỳ, nào chịu nổi kiểu mượn rượu tiêu sầu này. Không bao lâu sau, hốc mắt y đã bị rượu xông cho đỏ lên, choáng váng mà gối đầu lên đao của mình, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào hư không.

Đôi mắt lờ đờ mông lung, giữa môi răng bật ra một tiếng: "Sư ca…"

Dáng vẻ lần đầu gặp gỡ…

Có phải không thể nào tìm lại được nữa?

Trong gian phòng trúc lạ lẫm, ánh mặt trời buổi sớm rơi đầy đất. Thiếu niên thanh tú trong áo lông cừu trắng muốt tựa người bên cửa sổ, thong thả mỉm cười với y.

"Tuy ngươi không giúp ta rửa đậu đỏ, nhưng ta cũng đi tìm đao về cho ngươi rồi. Ngồi xuống ăn cháo đi."

Ngoài cửa sổ, trời trong mây bay, sắc trời như tẩy. Có cánh én liệng qua, đậu trên cổ thụ vừa chớm nụ trước gian nhà. Đây là thời điểm gió đông nhẹ nhàng nhất.

Phương Tri Uyên thần trí mông lung, biết mình say chuếnh choáng ngã vào cõi mộng, nhưng y tựa hồ cũng không chắc chắn lắm.

Lận Phụ Thanh nghiêng đầu: "Ngươi có nghe ta nói gì không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!