Chương 15: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Có bao nhiêu hồn cũ trở về (1)

Trong bóng đêm, đèn lồng sáng ngời.

Như lời Phương Tri Uyên nói, trước và sau khoảng thời gian tổ chức Kim Quế Thí, đường phố treo đèn khắp nơi, lung linh rực rỡ. Hai người vẫn dùng phép dịch dung, hòa vào dòng người mà dạo bước. Hai bên, trên đỉnh đầu đều là hoa đăng sáng bừng.

"Hóa ra đời trước ngươi lắm tiền như vậy." Lận Phụ Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, "Ôi… Tuyết Cốt Thành nghèo gần chết, biết thế ta đã mượn ngươi một trăm tám chục vạn lượng không trả."

"Ngươi cũng nói, đều là chuyện đời trước."

Phương Tri Uyên thuận miệng đáp, dừng ở ven đường. Y lấy vài mảnh linh thạch vụn đưa cho lão tu sĩ có hàm răng sứt mẻ, nhận từ đôi tay nhăn nheo già nua kia một chiếc đèn hoa sen.

Bình dân bá tánh ở phàm giới khi nghĩ về cõi tiên thường cảm thấy tu sĩ đều là đại thần tiên tiêu sái, đi mây về gió, dời non lấp biển. Nhưng thật ra tu sĩ cũng có ba bảy loại, chiếm quá nửa là những người tu hành cả đời chỉ dừng bước ở Dẫn Khí, chỉ có thể như lão tu sĩ kia, bắt đom đóm làm ít đồ thủ công rẻ tiền, bán cho tiên quân qua đường hòng kiếm chén cơm.

Lận Phụ Thanh biết Phương Tri Uyên trước nay không hứng thú gì với những vật này, y chỉ mua cho hắn chơi, vậy nên rất thuận tay mà đón lấy, giữ nó trước ngực mình.

Chiếc đèn được dán rất khéo léo, bên trong có mười con đom đóm, là linh thú cửu phẩm cấp thấp nhất, nhấp nháy lấp lánh, tỏa ra ánh sáng cam vàng.

Lận Phụ Thanh rất thích, vẻ mặt không khỏi dịu đi: "Đẹp lắm."

Bàn tay bên cạnh duỗi tới, ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt lên tay hắn.

"Sư ca, ngươi vừa ý Lục Hoa Châu Kim Quế Cung này sao?" Phương Tri Uyên xoa bàn tay Lận Phụ Thanh, cười nói, "Đời này ngươi đến làm Tiên Thủ đi."

Lòng bàn tay cọ lên mu bàn tay, một cảm giác tê dại từ nơi da thịt chạm nhau bò lên. Lận Phụ Thanh hỏi: "Ngươi thấy ta rất giống người có thể làm Tiên Thủ à?"

Ánh mắt lạnh lùng của Phương Tri Uyên được hoa đăng chiếu tới, mềm mại đi một chút. Y cong cong khóe môi: "Sư ca chướng mắt thì thôi."

"Nào có, ta không xứng." Lận Phụ Thanh cười buồn, "Ngươi đó, cả đám các ngươi ở Hư Vân từ nhỏ bị dạy hư hết rồi, thổi phồng đại sư huynh đến mức này, cứ làm như thần thánh thật sự…"

Phương Tri Uyên dùng sức nắm cổ tay hắn: "Ngươi vốn là vậy."

"Ta chỉ là tục nhân ích kỷ tham nhàn thôi." Lận Phụ Thanh ý cười chưa tan, ánh mắt dần sâu như màn đêm, "Ngươi từ nhỏ đều nghĩ tốt về ta, ngày sau sợ rằng phải thất vọng."

"…"

Phương Tri Uyên vẻ mặt vi diệu, im lặng mà cam chịu.

Người này, vừa mới thoát khỏi một thân ốm đau tàn tạ, sống lại trở về, đã lập tức lưu tâm đến tồn vong của tiểu đệ tử ở tông môn, lưu tâm đến sống chết của một tri kỷ bèo nước gặp nhau, không chịu nghe y khuyên nhủ, một hai phải chạy đến Lục Hoa Châu, chen một chân vào Kim Quế Thí.

Còn nghiêm túc nói với y, ta là người ích kỷ tham nhàn, đừng nghĩ tốt về ta như thế…

Phương Tri Uyên đau đầu mà nghĩ, cách định tính của sư ca nhà mình hoàn toàn không giống với người bình thường. Y làm sư đệ, thôi thì… ừm, bao dung hơn một chút đi.

Vì thế Phương Tri Uyên nhẫn nhịn, đổi đề tài: "Ngươi mới nói, có chuyện muốn nói với ta?"

Hai người tiếp tục đi. Lận Phụ Thanh theo Phương Tri Uyên qua hết con phố: "Phải. Gần đây… có chỗ nào yên tĩnh để nói chuyện không?"

"Về khách đ**m không được à?"

Lận Phụ Thanh ho khan hai tiếng, chột dạ mà dời mắt: "Không được. Ta sợ chút nữa ngươi nổi giận sẽ lật tung khách đ**m."

Phương Tri Uyên: "…"

Lục Hoa Châu lúc này quá náo nhiệt, khó mà tìm được chỗ nào thanh tĩnh. Cuối cùng, Phương Tri Uyên mang Lận Phụ Thanh đến một nơi hoang vắng không người. Nơi này là chỗ lão tu sĩ làm đèn bắt đom đóm, khắp bãi cỏ có rất nhiều điểm sáng nhỏ lập lòe.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!