Chương 13: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Sáu phố phồn hoa hương thịnh vượng (2)

Trên đài đang giới thiệu món hàng được đưa ra bán đấu giá tiếp theo. Bảo vật đưa đến Kim Thiềm Phường bán đấu giá đều là thứ hiếm có khó tìm, gần như món nào được đưa ra cũng tạo nên một trận xôn xao.

Cạnh tranh rất khốc liệt, thỉnh thoảng Lận Phụ Thanh vừa ý linh thảo tiên dược nào đó sẽ bảo Tuân Minh Tư giành về.

—— Theo lý mà nói, Hư Vân Tông ẩn cư nơi thế ngoại không thể xem là có tiền, nhưng Tuân Tam trước nay không bao ngờ nghi ngờ ý tứ của đại sư huynh, thẳng tay tiêu pha linh thạch.

Diệp Hoa Quả mua một bình ngọc tiên lộ dùng để luyện đan; Tuân Minh Tư mua ba trượng tơ tằm băng ngọc để luyện dây đàn mới cho huyền cầm Tước Thính của mình.

Dần dần, phía dưới bắt đầu có người chú ý đến lô ghế của bọn họ, âm thầm bàn tán:

"Ai cha, các ngươi có để ý khách nhân ở lô ghế Giáp Mão kia không, tuy họ không ra giá nhiều, nhưng một khi lên tiếng thì đều nhất định phải lấy về tay! Gốc hồng anh thảo vừa rồi, giá thị trường không quá bảy ngàn linh thạch, bọn họ thà bỏ gấp đôi cũng phải lấy bằng được."

"Chậc… ra tay hào phóng như vậy, không biết có phải tiên gia đó không."

"Chẳng lẽ là đích công tử tiểu thư nào trong tam đại thế gia?"

Trong lô ghế Giáp Mão, nữ hầu Kim Thiềm Phường tay nâng khay vàng, khom lưng cung kính nói: "Một gốc hồng anh thảo, thỉnh tôn khách kiểm tra."

Lận Phụ Thanh thản nhiên nhận lấy, cất vào túi càn khôn: "Làm phiền."

Đây đã là loại linh thảo thứ tư Lận Phụ Thanh mua, Phương Tri Uyên dần nhìn ra chút manh mối, từ chỗ ngồi của mình nghiêng người ghé sát tai hắn, thấp giọng hỏi: "Ngươi muốn phối khởi linh đan?"

Khởi linh đan có thể kích phát linh căn ẩn trong người Thẩm Tiểu Giang… Nói vậy, sư ca mang đứa nhỏ kia đến Lục Hoa Châu cũng không phải để đi chơi một chuyến.

Lận Phụ Thanh không tỏ ý kiến, không nói không, cũng không nói phải.

"Trân phẩm tiếp theo, số thứ tự hai mươi chín —— Một quả trứng chết của linh thú tam phẩm tử tiêu loan. Giá khởi điểm, sáu ngàn lượng linh thạch.

Lận Phụ Thanh bỗng nhiên xấu xa cười, nháy mắt: "Ta muốn cái này."

Khóe môi Phương Tri Uyên nhếch lên, vờ tức giận: "Ngươi cố ý gây sự với ta đúng không!?"

Lận Phụ Thanh cười nói: "Ta đâu nói chỉ mua linh thảo cho khởi linh đan. Trứng chết linh thú tam phẩm cũng hiếm thấy, ta thích của lạ không được sao?"

Tuân Minh Tư lắc đầu cười cười, trực tiếp lên tiếng: "Tám ngàn lượng."

"Ra tay rồi, lô ghế Giáp Mão lại ra tay!" Khách nhân phía dưới bắt đầu sợ hãi.

Lận Phụ Thanh trong lòng biết rõ, linh thú tam phẩm cận với cấp thần thú, mà tử tiêu loan nghe đâu có huyết thống phượng hoàng, có thể xem là nhân tài kiệt xuất trong hàng tam phẩm.

Đáng tiếc, chỉ là trứng chết.

Trứng chết của linh thú khá là vô dụng, công dụng hạn chế, lại còn dễ bị hét giá. Chỉ là hắn đột nhiên nhớ đến một sự kiện ở kiếp trước, tâm huyết dâng trào nên muốn mua bằng được. Tuân Tam nâng hẳn hai ngàn, hẳn sẽ không có ai tranh giành với họ.

Quả nhiên, khắp nơi đều không một tiếng động. Đây cũng là nhờ vừa rồi lô ghế Giáp Mão này diễn xuất quá xa hoa, khiến người khác không muốn cạnh tranh với họ,

Trên đài, người chủ trì đấu giá cao giọng hô: "Tám ngàn lượng linh thạch lần một! Tám ngàn lượng linh thạch lần hai! Tám ngàn lượng linh thạch lần ba ——"

Tuân Minh Tư nhủ thầm: "Xong."

Lại không ngờ, ngay lúc này có một giọng nam ngập ngừng cắt ngang lời người chủ trì: "Tám ngàn… linh một… lượng?"

—— Âm cuối lại còn hơi lên giọng, giống như đang dè dặt hỏi: Ta tăng thêm một lượng, được không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!