Chương 12: (Vô Đề)

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt

Edit: chi

Sáu phố phồn hoa hương thịnh vượng (1)

Sáng sớm hôm sau, khi Lận Phụ Thanh thức giấc, túc chu đã đến Lục Hoa Châu. Lận đại sư huynh không chút hoang mang mà rửa mặt thay quần áo, vấn tóc đeo kiếm, cùng các sư đệ sư muội đáp thuyền bay.

Diệp Hoa Quả và Thẩm Tiểu Giang chân vừa chạm đất đã đi không nổi, nhất loạt thốt lên: "Trời ơi…"

Người tu tiên hở chút là ngự kiếm ngàn dặm, một châu lục tương đương với một thành ở phàm giới, mà Lục Hoa Châu chính là nơi phồn hoa nhất tiên giới, khắp chốn ồn ào tấp nập, khiến khách vãn lai nhìn đến hoa mắt.

Chỉ thấy ngói xanh gạch đỏ muôn màu, đấu củng mái cong rực rỡ, đường lớn nối liền hẻm nhỏ, quán trà kề cận tửu lâu, bốn phương thông suốt, ngựa xe như nước, mới sáng sớm tinh mơ đã vô cùng náo nhiệt.

Trên đường có người kề vai sát cánh, có tu sĩ đeo kiếm vác đao, có cậu ấm cô chiêu ôm linh thú, cơ hồ không nhìn thấy một bóng dáng phàm nhân nào. 

Quán nhỏ cùng quầy bán hàng rong đều tinh ý, tranh thủ quãng thời gian diễn ra Kim Quế Thí mà mở phiên chợ sớm rao hàng ầm ĩ:

"Hỏa chú phù! Hỏa chú phù hạng nhất!"

"Chồn nước ba đuôi vừa khai linh trí! Chỉ tám trăm lượng linh thạch là có thể mang đi!"

"Vị tiên quân lão gia này! Nhìn xem thử khí đan của ta đi, là hàng của y tiên Phù Dung Các đó ——"

……

Tống Hữu Độ trong miệng niệm một câu, bấm ngón tay điểm vào thuyền gỗ khổng lồ: "Thu!"

Cự thuyền cao mấy tầng lập tức gấp lại, thu nhỏ. Khí tu trẻ tuổi nhặt lấy cất vào túi càn khôn.

"Chúng ta đến sớm." Tuân Minh Tư nói, "Kim Quế Thí ngày mai mới mở."

Lận Phụ Thanh: "Vậy đi chơi một ngày."

Tuân Minh Tư cười nhẹ: "Cũng được, chúng ta được Kim Quế Cung mời đến, không lo chỗ ngủ."

Kim Quế Cung xưa nay rất chịu chơi, khách mời đều được bao ăn ở.

Trùng hợp, y vừa dứt lời đã có tu sĩ áo vàng đến bên cạnh, cung cung kính kính thi lễ với bọn họ: "Thứ cho tại hạ mạo muội, xin hỏi các vị tiên quân đây là do hoa quế mời đến?"

Phương Tri Uyên vẫn luôn trầm mặc chợt nhìn sang. Lận Phụ Thanh hiểu ý, từ túi càn khôn lấy ra đóa hoa quế ngát hương: "Không sai."

Tu sĩ áo vàng lại vội vàng hành lễ: "Thất lễ, xin hỏi sư môn các vị tiên quân."

Lận Phụ Thanh đã hiểu, tu sĩ áo vàng này hẳn là đệ tử Kim Quế Cung chịu trách nhiệm đón khách, đại khái đã quan sát bọn họ từ khi hạ túc chu. Chỉ là đám Hư Vân chân truyền đệ tử bọn họ năm này qua năm khác ăn không ngồi rồi ở đảo, không ai biết mặt, túc chu đầu rồng của Tống Ngũ cũng chẳng có ký hiệu gì để nhận biết, người này mới phải chạy đến hỏi.

Không hổ là Kim Quế Cung, xưng là tiên giới chí tôn cũng không phải nói chơi, nhìn đệ t* c*ng kính lễ nghĩa từ lời ăn tiếng nói, không khỏi khiến người ta có thiện cảm thêm gấp bội.

Tuân Minh Tư đáp lễ: "Không dám nhận lễ, mấy người chúng ta đến từ Thái Thanh Đảo."

Không ngờ tu sĩ áo vàng hốt hoảng: "A, là các vị tiểu tiên quân Hư Vân tứ phong!?"

Hắn lần thứ ba thi lễ, lần này còn cúi sâu hơn hai lần trước, ngữ khí cũng từ lễ nghĩa chuyển thành hoàn toàn cung kính: "Chậm trễ đón tiếp khách quý, các vị thứ tội."

Lận Phụ Thanh âm thầm nhíu mày ngạc nhiên, cảm thấy có gì đó kỳ quái. Hư Vân tuy có sư phụ chống lưng, nhưng cũng không đến mức khiến Kim Quế Cung khép nép như vậy…

Sau đó tu sĩ nọ dẫn bọn họ đến khách đ**m xa hoa nhất Lục Hoa Châu. Bên trong đã có không ít tu sĩ trẻ tuổi có danh tiếng, tu tập tốp năm tốp ba nói chuyện luận đạo, bầu không khí ấp ủ ra mấy phần mưa gió.

Kim Quế Cung sắp xếp cho toàn bộ Hư Vân Tông ở phòng cao cấp nhất, xét đến thực lực của Doãn Thường Tân cùng mấy vị chân truyền thì cũng không tính là làm quá.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!