Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Búng tay một cái hất Chu Kỳ (2)
Trong nháy mắt, đại sư huynh nhà mình đã ở trên thuyền địch. Thẩm Tiểu Giang đang xem đến mê mẩn, đột nhiên từ bên cạnh truyền đến một tiếng nói trầm thấp lạnh lùng: "Ngu xuẩn, không phải không có linh khí dao động."
Phương Tri Uyên dựa lan can, ánh mắt nhìn thân ảnh như tuyết cách đó không xa, khóe môi lơ đãng nói một câu: "Chỉ là linh khí quá mỏng, với tu vi của ngươi nhìn không ra."
"Ngươi! Ngươi muốn làm gì! Đây là pháp trận phòng ngự thượng đẳng, ngươi đừng hòng động thủ…" Công tử chi thứ Phương gia như chim sợ cành cong, sắc mặt trắng bệch, trốn sau Tiết quản gia: "Mau bắn!! Bắn rớt hắn cho ta!!"
Khí tu điều khiển thuyền mồ hôi đầy đầu: "Không được đâu tiểu thiếu gia, nếu cột buồm chính gãy, pháp trận túc chu không duy trì được, chúng ta sẽ rơi mất!"
Công tử kêu khóc: "Quản gia, Tiết quản gia!!"
Lão quản gia cũng toát mồ hôi hột, nào dám đánh với Lận Phụ Thanh? Sư tôn của người ta là Độ Kiếp kỳ, lỡ đâu chọc cho Doãn Thường Tân tức giận, diệt một nhánh Phương gia cũng không tốn bao nhiêu sức lực.
Ông ta đành run rẩy bước lên, cúi đầu khom lưng: "Lận tiểu tiên quân, chúng tiểu nhân có mắt không tròng, thiếu gia nhà ta bất hảo, nhất thời cậy mạnh, nói năng không cân nhắc… Lận tiểu tiên quân trước nay nhân từ hiệp nghĩa, cầu ngài giơ cao đánh khẽ…"
Lận Phụ Thanh thờ ơ, nghiêng đầu nhìn phía đối diện.
"… Tâm pháp của Vô Ngân Quyết tối giản, chú trọng thuận thế mà làm, mượn sức mà động, dẫn thiên địa linh khí thay ta lướt gió, được công nhận là môn khinh công ít hao tổn sức lực nhất tiên giới." Phương Tri Uyên vẫn đều đều giảng giải, "Nếu hiểu ra được, công pháp này thật sự thích hợp với loại nhãi con yếu ớt linh khí loãng như ngươi, hoặc là loại người nhàn tản lười nhác như sư ca ta…"
Thẩm Tiểu Giang nghe mà sửng sốt, lung tung gật đầu.
Phương Tri Uyên nhéo giữa mày, lẩm bẩm: "Sao ta lại phải thay sư ca dạy con nít…"
Lời còn chưa dứt, Phương Tri Uyên trong lòng khẽ động, ngẩng đầu lên liền đụng phải tầm mắt Lận Phụ Thanh. Y hơi giật mình, nheo mắt nhìn sư ca cười một chút, lãng đãng mang theo một tia tà khí khiến lòng người run sợ.
Tựa hồ muốn nói: Thấy bổn Tiên Thủ đối đãi ngươi tốt không, chịu thương chịu khó, còn biết nghe lời?
Lận Phụ Thanh cũng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ: Được, ngươi thay ta dạy trẻ, ta thay ngươi trút giận. Chúng ta huề nhau chứ?
Hắn cứ như vậy ngóng nhìn đôi mày lẫm liệt của Phương Tri Uyên, đốt ngón tay trắng nõn gập một cái, điểm dưới chân trận pháp phòng ngự, nhẹ nhàng lãnh đạm nói một tiếng: "Phá."
Răng rắc ——
Trong ánh mắt kinh sợ của đám người trên túc chu Phương gia, theo cái búng tay của thiếu niên áo bào trắng, pháp trận nguyên vẹn qua làn lửa đạn vừa rồi phát ra tiếng than khóc thê lương… "phá" tan tành!!
Pháp trận phòng ngự thượng đẳng? Trong mắt Lận Phụ Thanh, chỉ là một cái võng cùi trăm ngàn lỗ hở mà thôi.
Túc chu khắc đồ đằng Chu Kỳ không còn lá chắn, Tiết quản gia mặt xám như tro tàn, các tu sĩ hộ vệ công tử quý giá đã đồng loạt đổi thành vẻ mặt tuyệt vọng, sắp sửa liều chết.
Công tử vẫn thất thần, nói: "Không, không, cha ta là Hoán Châu Phương Bang Kiệt, ngươi không thể đả thương ta ——"
Không ngờ, Lận Phụ Thanh dừng lại một chút. Khóe môi nhàn nhạt cong lên, khí thế quanh thân như băng tuyết tan ra. Hắn đột nhiên lười biếng duỗi eo, từ trên cao nhìn xuống, thong dong nói: "Vị Phương tiểu công tử này sao run rẩy như thế? Lạnh à?"
Công tử ban đầu ngạc nhiên, sau đó trừng mắt tức giận. Gã nghẹn khuất nói: "Ngươi, ngươi…"
"Ta?" Thiếu niên áo trắng như cười như không, "Đi đường nhàm chán, ta muốn cùng các vị vui đùa một chút cho đỡ buồn thôi."
Công tử: "…"
Lận Phụ Thanh chân thành hỏi: "Ngươi vui vẻ chưa?"
Tiết quản gia đẩy công tử một phen.
Công tử nghiến răng nghiến lợi, mắt đỏ lên: "Vui… vui vẻ cực kỳ… Đa tạ Lận tiểu tiên quân săn sóc!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!