Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Búng tay một cái hất Chu Kỳ (1)
Ầm ầm ầm…
Trên bầu trời sương mù trắng xóa, hai con quái vật khổng lồ giằng co.
Một túc chu hiện hình từ giữa mây mù, toàn thân đen kịt lạnh lẽo, đuôi thuyền ù ù bốc khói.
Trong buồng lái ở mũi thuyền có hơn mười khí tu tập trung tinh thần vận khí khai trận, vài thị nữ trang điểm lộng lẫy lòe loẹt bao vây một công tử dát vàng dát bạc chính giữa.
"Đầu rồng cánh phượng?" Công tử khinh thường chỉ trỏ phía đối diện, cười nhạo, "Ôi cha, đây là túc chu từ xó xỉnh nào chui ra, còn dám ngang ngược như thế."
Gã vừa nói xong, những thị nữ xinh đẹp liền khúc khích cười lên, hệt như một đàn oanh oanh yến yến.
"…"
Tống Hữu Độ từ buồng lái thò ra nửa người, ánh mắt lạnh lùng quét qua công tử kia. Hắn không thích giao thiệp, hiếm khi nói chuyện với người sống, chỉ khô khan nói: "Nhường đường."
"Ha, tính khí khá lắm." Công tử đối diện lại cười nhạo, ánh mắt trở nên khinh thường, trào phúng nói, "Ngu xuẩn… Chưa từng có ai dám kêu bổn công tử nhường đường đâu."
Tống Hữu Độ nhíu mày, vẻ mặt hờ hững: "Các ngươi chắn túc chu của ta, rốt cuộc muốn cái gì."
Công tử nhướng mày, nhàn nhã nói: "Cái gì á? Ngươi nói thử xem? Rồng phượng là thần thú, tiên gia trong khắp tam giới có Mục gia đồ đằng Bạch Hoàng, Kim Quế Cung đồ đằng Kim Long."
Gã dài giọng: "Nhưng bổn công tử chưa từng gặp qua kẻ nào dám kết hợp long phượng như thế, hôm nay trông thấy từ xa, không khỏi sinh ra tò mò…"
Thanh âm trở nên lạnh lẽo, công tử u ám nói: "—— Muốn nhìn thử xem kẻ ngu xuẩn không biết trời cao đất dày nào dám ngồi lên đầu lên cổ Mục gia và Kim Quế Cung!"
"Ôi chao tiểu thiếu gia! Ngài đừng sinh sự." Một lão quản gia chạy đến, đẩy cơ thiếp bên cạnh công tử ra, sầu khổ khuyên nhủ, "Chúng ta đến thẳng Lục Hoa Châu, tội tình gì so đo với một còn thuyền gỗ chắp vá, ngài nói đúng không?"
—— Cũng khó trách đám người này coi thường. Túc chu của Tống Ngũ thứ nhất không phải t** ch**n bọc thép lắp pháo, thứ nhì không có nhóm khí tu thanh thế ngút trời điểu khiển, thứ ba, đúng là trông có hơi tồi tàn.
Bọn họ đương nhiên không biết, túc chu này là thành phẩm tâm huyết của Tống Hữu Độ. Tuy làm bằng gỗ, nhưng gỗ này là Hư Vân đạo nhân Doãn Thường Tân cầm Đồ Nam kiếm của Lận Phụ Thanh đích thân chặt xuống từ Lão Thần Mộc trên chủ phong.
Mà Lận đại sư huynh không thích màu mè nên túc chu này chỉ chỉnh trang phiên phiến thôi, kỳ thực thiết kế bên trong gần hai ngàn cơ quan, tinh xảo vô cùng, có thể đi ngày đêm không dừng. Tống Hữu Độ chỉ cần dùng hai người cơ giáp phối hợp là có thể một mình điều khiển toàn bộ thuyền.
Lão quản gia trên thuyền đối diện hiển nhiên cũng không đủ nhãn lực, nhưng ông ta tinh ý, biết mấy ngày nay cậu ấm cô chiêu đều sẽ tề tựu về thịnh yến Kim Quế Thí. Không sợ nhiều chuyện, chỉ sợ lỡ chuyện, đáng tiếc là chủ nhân không đáng tin cậy.
Công tử kia rõ ràng kiêu căng, cợt nhả nói: "Tiết quản gia, bổn thiếu gia muốn làm gì thì làm. Ta trước kia chưa từng dùng túc chu này, trên này có trang bị đại pháo đúng không?"
Công tử vỗ tay, ngoài cười trong không cười: "Lấy ra, bổn thiếu gia khai pháo, bắn rớt túc chu đầu rồng cánh phượng này."
Tống Hữu Độ cả giận: "Ngươi khùng hả?"
"Ôi thiếu gia," Lão quản gia vội vàng khuyên nhủ, "Lão gia căn dặn, Kim Quế Thí không phải sự kiện tầm thường, xin thiếu gia kiềm chế tính nóng nảy…"
Công tử nhíu mày: "Bổn thiếu gia có chỗ nào nóng nảy! Ngươi nghĩ xem, chúng ta và Mục gia là tam đại tiên môn thế gia. Tiểu tử này dám lấn lướt Mục gia, chẳng phải cũng là đang cưỡi lên đầu lên cổ chúng ta?"
"Ta cũng không giết hắn, chỉ trừng phạt một chút thôi, gia chủ nhất định sẽ hài lòng… Cả phượng hoàng tuyết Mục gia Mục tiên tử kia nữa, nói không chừng cũng sẽ nhìn bổn thiếu gia nhiều hơn."
"Tiểu thiếu gia! Chuyện này…" Lão quản gia còn định nói nữa.
"Đừng lằng nhằng nữa." Công tử toét miệng cười xấu xa, "Bổn thiếu gia nói, nã pháo, bắn rớt! Nghe không!?"
……
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!