Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Mưa núi tẩy máu đưa hồn về
Mưa như trút nước.
Bầu trời đen kịt, mặt đất tối tăm, tán cây lung lay trong gió mạnh không nhìn ra hình dáng gì.
Mưa rào rạt rơi xuống đỉnh Hư Vân cao ngất ngưỡng, nhưng không cách nào gột rửa sạch sẽ mùi máu tanh nồng.
"Khụ khụ… khụ…"
Lận Phụ Thanh quấn một lớp áo lông chồn đen dày, ánh mắt tan rã, môi trắng bệch, run rẩy th* d*c. Từ khóe môi có máu tươi tràn ra, vấy đỏ mái tóc rối tung trắng như tuyết, chảy xuống cổ —— cơ thể hắn đầy những vệt xám đen, thấm sâu xuống da thịt, có chỗ ăn mòn đến xương.
Đây là phản phệ âm khí, chỉ xảy ra với ma tu.
Năm xưa từng là Đế Quân được ma tu khắp tam giới quỳ bái, hiện tại nằm trước núi đá lạnh lẽo, hơi thở đã như ngọn nến chập chờn trong gió.
Ngón tay từng mảnh khảnh duyên dáng, hờ hững chỉ điểm giang sơn, bây giờ gầy trơ xương, cơ hồ không thể nắm chặt thanh trượng dùng để chống đỡ cơ thể.
Dưới trượng, một đường máu kinh tâm động phách đã phủ trên sơn lộ gập ghềnh.
Gió rít thê thảm, sấm sét đầy trời.
Mưa tầm tã lạnh lẽo, máu mà Ma Quân ho ra từng chút, từng chút được rửa trôi.
"Phương Tri Uyên chết rồi, hẳn ngươi cũng đã biết." Trên đỉnh Hư Vân đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp âm hiểm. Gã vận áo tím, cầm đại kiếm bước l*n đ*nh núi, đi theo bóng người co ro thoi thóp kia, "Ta đến tiễn ngươi lên đường."
Lận Phụ Thanh khàn khàn mà cười, nhẫn nhịn cơn giày vò như lăng trì, ngẩng đầu lên, cánh môi khẽ động, nhẹ nhàng nói ra ba chữ: "Cỡ như ngươi?"
Ánh mắt gã tối sầm lại.
Tóc mây như tuyết bị mưa xối ướt đẫm rối bời, đuôi mắt Ma Quân hơi hồng lên, trong mắt có nước, nhưng vẻ mặt vô cùng bình thản và trấn tĩnh. Chỉ có vệt nước mắt đan xen với nước mưa, kéo dài trên gò má nhợt nhạt, tí tách rơi xuống tấm áo lông chồn mềm mại.
Lận Phụ Thanh chậm rãi xoay đầu cười lạnh: "Mục Hoằng."
"Năm đó, dưới chân núi Nam Khê, Phương Tiên Thủ cứu mạng ngươi. Y công nhận thiên tư cùng thủ đoạn của ngươi nên mới truyền cho ngươi công pháp võ quyết, để lại cho ngươi quyền thế cùng địa vị…"
Ma Quân hơi thở suy yếu, âm thanh cơ hồ bị tiếng mưa rơi nhấn chìm. Hắn rõ ràng vừa mới khóc, nhưng lời nói ra trong trẻo lạnh nhạt, thờ ơ như không, như thể tình huống cận kề cái chết này cũng không thể khiến tâm tình hắn nhiễu loạn.
Ở vực Hồng Liên ngộ đạo, chất xương xây thành thu lưu ngàn vạn ma tu, sau khi tiên họa buông xuống, hắn là người đầu tiên đi vào ma đạo, là đấng quân vương hô mưa gọi gió, hiển nhiên coi trời bằng vung.
"… Ngươi báo đáp y như vậy."
Gã áo tím thần sắc trầm xuống, như thể bị chọc vào nỗi xấu hổ. Nhưng ngay sau đó, gã lại lạnh lùng giễu cợt: "Lận Ma Quân, quên đi… Ngươi hiện tại là một phế nhân chống gậy đi còn không nổi, lại còn muốn giáo huấn Mục mỗ? Hừ, cũng nên gọi đám ma tu bẩn thỉu kia ra nhìn một cái, xem Quân Thượng đáng kính của bọn chúng đang thê thảm đến thế nào…"
"Còn Phương Tôn Thủ, đối với Mục mỗ từng là ơn trọng như núi… Đáng tiếc! Y đi ngược chính đạo, trái ý chân thần, bao che cho tà ma lạc lối!"
Mục Hoằng bước đến trước Lận Phụ Thanh, không hề che giấu ánh mắt chán ghét và xem thường: "Đã vậy, bị chân thần tự tay chém chết cũng không oán được ai. Mục mỗ thân là tân nhậm Tiên Thủ, đương nhiên không thể vì ân tình riêng… mà vứt bỏ đại nghĩa."
Kiếm vung ngang, đặt xuống cần cổ gầy gò: "Ma Quân Lận Phụ Thanh, đã đến lúc ngươi phải chết."
Ánh mắt Lận Phụ Thanh tụ lại thành nét cười, thấp giọng thì thầm: "Chính đạo… Đại nghĩa…"
Hắn vươn tay, nhẹ như mây gió, gảy lưỡi kiếm của Mục Hoằng một chút, phát ra âm thanh lanh lảnh.
"Kỳ thực ta không muốn làm việc này." Ma Quân thở dài, ngón tay v**t v* lưỡi kiếm gác trên cổ mình: "… Ta là người rảnh rỗi, đầu óc đần độn, cả đời không có chí lớn, càng không hiểu nổi cái đại nghĩa tàn sát ma tu vô tội vạ của các ngươi. Nếu được chọn, ta thà cả đời ở Hư Vân Phong trồng hoa nuôi cá, chăm sóc sư đệ sư muội đến hết đời."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!