Nhưng không để gã kịp thở một hơi, lại bỗng thấy Viên Minh đang chạy đằng trước bất ngờ ngồi xổm xuống, đưa một bàn tay tỏa ánh sáng vàng mờ mờ chạm vào mặt đất, khiến gã lập tức có cảm giác không lành.
Sự cảnh giác cao độ giúp gã vô thức giảm tốc.
Ngay khoảnh khắc gã phanh người lại, mặt đất ngay trước mắt đột nhiên vỡ tung, cùng lúc đó, theo một tiếng rắc, một cây măng đá nhọn hoắt bất thình lình từ dưới đất đâm lên, xuyên qua kẽ ngón chân gã.
Nếu vừa rồi gã không kịp khống chế tốc độ, chỉ nhanh hơn một chút thôi, chỉ e cây măng đá này đã xuyên thẳng qua bàn chân gã rồi.
Dù không bị thương ngay, nhưng Ba Âm vẫn bị vấp phải cây măng đá mọc bất thình lình này, cơ thể vì đó mà mất thăng bằng, bổ nhào về phía trước.
Chỉ tích tắc trước khi người gã sắp ngã xuống, ở phía dưới mặt gã, mặt đất lại một lần nữa bất ngờ nứt ra.
Lại một cây măng đá bén nhọn thình lình từ dưới đất mọc lên, đâm thẳng về phía mắt phải gã.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, Ba Âm vốn định chống hai tay xuống đất, cấp tốc vung một tay quét ngang đập vào cây măng đá.
Ầm một tiếng, cây măng đá sắc nhọn bị đập thành mảnh vụn.
Ba Âm bị té sấp bất ngờ, giờ lại thiếu một cánh tay chống đất, không cách nào giữ cơ thể thăng bằng, cứ thế ngã bổ nhào như chó xực phân.
Một lần ngã bổ nhào này thôi, chờ khi gã lồm cồm bò dậy đã thấy Nhân Diện Quỷ Chu đuổi sát sau lưng, khoảng cách hai bên chỉ còn chưa tới một trượng.
- Ba Âm bang chủ, ta không đi chung nữa đâu, tiếp đây cứ từ từ mà hưởng thụ đi.
Phía trước, chỗ cách đó năm, sáu trượng, Viên Minh chứng kiến cảnh này xong mới tạm yên tâm, lập tức đứng lên rồi tiếp tục chạy như điên về phía trước.
Hắn lúc trước đã tiêu hao không ít pháp lực, mới đây lại liên tục dùng Địa Thứ Thuật hai lần, giờ này đã chẳng còn chút sức lực nào, nếu còn ở lại quần nhau, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện.
Chỉ mới chạy được thêm khoảng hơn mười trượng, Viên Minh chợt nghe sau lưng vang lên một tiếng hét.
Hắn dừng bước, vội vàng quay đầu nhìn lại, lập tức thấy ngay Nhân Diện Quỷ Chu đã quấn lấy Ba Âm, cả hai lại bắt đầu liều mạng đánh giết.
Viên Minh nhìn cảnh này xong trầm ngâm một chút, tiếp đấy liền chạy thêm mấy trượng về phía cửa cốc, tìm một tảng đá lớn để núp rồi đưa mắt quan sát cuộc chiến của Ba Âm và Nhân Diện Quỷ Chu ở đằng sau.
Ba Âm thấy không còn hy vọng trốn thoát, cũng bắt đầu liều mạng, huy động song trảo chiến đấu kịch liệt với Nhân Diện Quỷ Chu.
Nhân Diện Quỷ Chu rõ ràng còn mạnh hơn Độc Giác Lang Chu, hai cái chân nhện mỗi lần đánh, đỡ đều phát ra tiếng kim loại va chạm, hơn nữa tốc độ tấn công càng lúc càng nhanh.
Ba Âm liên tục huy động hai tay, nhưng cuối cũng vẫn khó địch lại Nhân Diện Quỷ Chu, chỉ qua một chốc, hai cánh tay gã đã có thêm mấy bảy, tám vết thương chảy máu.
Cảm giác đau đớn dữ dội cùng máu tươi chảy ra kích phát hung tính của gã, Ba Âm vung một tay đánh bật một chân nhện đang đâm tới, để mặc vai phải bị một cái chân của Nhân Diện Quỷ Chu đâm xuyên, cứ thế vọt tới chỗ dưới bụng đối phương.
Gã vung bộ móng vuốt dài sắc lên, tức, bụng Nhân Diện Quỷ Chu bị cào rách ba đường cực sâu.
Nhân Diện Quỷ Chu đau đớn, hất cái chân đang cắm trên vai phải Ba Âm lên, hất gã văng ra xa.
Ba Âm bị hất liên tục lăn lộn trên đất, tới khi đập phải một khối nham thạch mới dừng lại.
Nhưng không đợi gã kịp bò dậy, trong không trung chợt có tiếng phụt phụt truyền đến, theo đó, một tấm mạng nhện màu trắng từ phần bụng Nhân Diện Quỷ Chu bắn ra, trùm lên trên người gã.
- Xèo xèooo!
Từng đợt những tiếng xèo xèo vang lên, đồng thời, từng sợi khói trắng từ trên người Ba Âm bốc lên.
Da lông, máu thịt ở chỗ nào trên người gã, cứ tiếp xúc với mạng nhện đều bị ăn mòn, tạo ra nhưng vệt máu thấy mà giật mình.
Đặc biệt là ở những vết thương hở trên người gã, huyết dịch khi bị mạng nhện ăn mòn trông hệt như đang bốc cháy.
Cảm giác bỏng rát thấu tim gan khiến Ba Âm đau đớn, lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu rên, cuống cuống đưa tay gỡ mạng nhện trên người, nhưng nhất thời lại khó mà thoát thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!