Còn dựa vào thân phận quý phi tương lai mà độc ác đánh hai hắn hùng.
Còn nói Thất Thất và Ngụy Thanh trai tài gái sắc, mỹ nhân cứu hắn hùng, trời sinh một đôi.
Vì chuyện đó, phụ thân ta mấy ngày nay không ít lần bị đối thủ dâng sớ tấu cáo trạng.
Lòng ta lạnh đi, có kẻ bắt nạt ngươi, ngươi càng lười đối phó hắn càng đắc ý, nghĩ ngươi sợ hắn.
Ngày đón ta vào cung, hoàng đế không sợ lời đồn, càng cho ta mặt mũi, hắn cử người mang mười dặm hồng trang đến nhà ta, còn ngồi xe đích thân đến đón ta, vệ binh bao quanh kín mít, ngăn dân chúng xem náo nhiệt ở ngoài.
Nực cười nhất, hắn còn gọi Ngụy Thanh đến canh gác, nói là an toàn hơn.
Nhưng cảnh ám sát, cản đao như trong truyện ta tưởng lại không xuất hiện.
Ngược lại dân chúng đồn ta là yêu phi, không quyến rũ được Ngụy Thanh, quay sang quyến rũ hoàng đế.
Hoàng đế nhìn ta trang điểm, cười như hồ ly.
Dưới ánh nhìn của mọi người, ta chậm rãi tháo tấm khăn đã đeo nhiều năm.
Cảnh ồn ào lập tức yên tĩnh, rồi là tiếng hít khí, ngay cả tiểu thái giám bên cạnh cũng ngây người.
Có người lẩm bẩm: "Quả nhiên là yêu phi."
Hoàng đế ra hiệu, người đó bị dẫn đi mất dạng trong đám đông.
Hoàng đế đắc ý, đẩy tiểu thái giám, ôm eo ta, như nói với hướng Ngụy Thanh:
"Còn không mau bái kiến quý phi nương nương?"
Lập tức một đám người rầm rập quỳ xuống, khi đó cả con phố vang lên tiếng: "Hoàng đế vạn tuế vạn vạn tuế, quý phi thiên tuế thiên thiên tuế."
Phong cảnh đẹp quá, ta lên ngựa, Hoàng đế nắm chặt hai tay ta, nhìn vào mắt ta một cách nghiêm túc:
"Đừng sợ, những lời đồn đãi này, ta sẽ giải quyết cho nàng."
Ta giả bộ xấu hổ cúi đầu, trong lòng không có cảm giác gì, lời của nam nhân thì chỉ cần nghe vài câu, đặc biệt là khi người đó còn là Hoàng đế.
Hoàng đế nói tiếp một loạt lời, ta không nghe vào tai. Ta quay đầu nhìn qua cửa sổ giả bộ ngắm cảnh, để giải tỏa bầu không khí bất đắc dĩ, nhưng ta lại nhìn thấy Nguỵ Thanh đang cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa, mặt hắn ta như đang mê man.
Có lẽ hắn nhận ra ánh mắt của ta, nhìn sang, chỉ thấy gương mặt ta giận dữ, biểu hiện của hắn lại càng lu mờ hơn.
Ta thầm nghĩ trong đầu, quái *****, ta say xe ngựa rồi, sắp ngất rồi, cảm giác trớ trêu quá à!
Hoàng đế nghĩ rằng ta buồn khi rời khỏi nhà, hắn ta nhẹ nhàng vỗ lưng ta an ủi.
Không thể chịu đựng nổi!
Ta liền nhanh chóng lấy chậu đựng đờm từ trong xe lên, ói ra một tiếng…
Nhưng lúc này, Hoàng đế không nghiêm túc mà hét lên:
"Không thể chứ?! Nhanh quá phải không? Ta sắp làm phụ hoàng rồi à?"
Ta thực sự muốn đá hắn một cái!
Ngày hôm đó vào buổi tối, Hoàng đế ép ta xuống giường, cười xấu hổ nói: "Nàng chạy đi chạy lại khiến cho ta phải tìm nàng cực khổ biết bao, sao giờ lại không chạy nữa?"
Ta chớp chớp mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn là đang muốn chơi trò giả tội phạm và tiểu thư nhà giàu à, lần *****ên lại đưa ra điều thú vị như vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!