Đi một đoạn, hoàng đế đột nhiên dừng lại, ta không để ý đâm vào tấm lưng rộng của hắn.
Ta vừa định tạ tội, hắn lại đột nhiên bảo ta im lặng, kéo ta núp vào một giả sơn gần đó.
Ta vừa định lên tiếng thì chợt nghe thấy giọng của một nam một nữ.
"Ngươi sao lại đến! Đừng như vậy~ Cẩn thận bị phát hiện!"
Là Đức phi, tai ta luôn thính, nghe một cái nhận ra giọng Đức phi ngay.
"Bản vương nhớ ngươi chết được, mấy ngày nay hoàng thượng luôn ở chỗ ngươi, ta không có cơ hội tìm ngươi! Ta thấy ngươi có hoàng huynh ân ái, quên luôn bản vương rồi!"
Nam nhân tự xưng "bản vương", không biết là vương gia nào gan lớn.
Ta đây là đang nghe được bí mật người trong hoàng thất không đứng đắn, run như cầy sấy, hoàng đế lại như nghĩ ta lạnh, dùng áo khoác lớn che hết người ta, chỉ lộ ra cái đầu lông.
Ta dùng ánh mắt nhỏ ngước nhìn nhìn vị hoàng đế mặt không biểu cảm, lòng thắp nến cầu phúc cho Đức phi, lại có chút thương hoàng đế, giờ ta thấy hoàng đế đáng thương hơn ta rồi, cái sừng dài như thế, một thảo nguyên xanh cư nhiên tuỳ tiện lại được ụp lên đầu.
Đức phi bỗng kêu lên: "Cái gì chứ! Hoàng đế đến chỗ ta, chỉ uống trà chơi cờ, không hiểu sao, không chạm vào ta!"
Sau đó hai người càng đi càng gần, ta căng cứng hết cả người, tiếng bước chân sát bên, ta gần như hét lên trong đầu.
Bỗng hai người họ đột nhiên dừng lại, ở phía giả sơn đối diện, truyền đến những âm thanh không đứng đắn.
Lúc này ta tinh thần đã hỗn loạn, nhìn vào ngực hoàng đế, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, trong lòng khấn phật chỉ mong chuyện này qua mau.
Không biết bao lâu, chân ta đã tê, bọn họ cuối cùng xong việc.
Ta thở phào, ngước lên thấy hoàng đế đang cười cười nhìn ta, càng tệ hơn là có thứ gì đó chạm vào bụng dưới của ta.
Mặt ta "bùng" một cái đỏ lên, theo phản xạ tát hoàng đế một cái.
Ta vừa nhận ra liền tái mặt.
Hoàng đế lại ôm ta, giọng khàn.
"Xin lỗi, trẫm không cố ý."
Ta muốn khóc, ta có vị hôn phu rồi, hoàng đế còn thế này, hắn nghĩ ta là gì?
Quả nhiên a nương ta nói đúng, nam nhân trên đời không có ai tốt cả.
Đột nhiên có một bông tuyết rơi vào mắt ta, làm ta không tự chủ được mà ***** mắt, hoàng đế thấy vậy lại hoảng, lập tức thả ta ra, lúng túng lau nước mắt cho ta.
"Ngươi đừng khóc, là trẫm sai, trẫm lỗ mãng rồi, ngươi đừng khóc mà."
Ta tuy trong lòng không nói nên lời, nhưng vẫn thuận theo cơn khóc nấc lên, vừa khóc vừa nói: "Hoàng thượng sẽ không trị tội thần nữ chứ?"
Hoàng đế cười như không thể nhịn được: "Không."
Lúc này ta mới phát hiện hoàng đế khi lau nước mắt đã làm rơi mạng che mặt của ta từ lúc nào.
Ta bắt đầu tự mãn, không lẽ là vì phát hiện vẻ đẹp của ta mà hắn có ý định muốn cướp đoạt sao?
Kết quả là cẩu hoàng đế lại làm ta tức chết!
"Đừng khóc nữa~ Nhìn ngươi khóc, mũi chảy cả bong bóng, xấu như con chó đen nhỏ mà trẫm gặp hồi bé~"
Ta lúc đó liền nghẹn họng, thầm mắng: "Ta đây là mỹ nhân thế này mà ngài không thấy sao! Ta thấy không phải Đức phi lén lút, mà là ngài không được!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!