Chương 8: Ngọc bội mặt người (8)

Phần 1: Ngọc bội mặt người

Dương Minh Trăn đã tự nhốt mình trong phòng làm việc vài ngày liên tiếp, trên bàn lộn xộn cả đống hồ sơ. Những tập hồ sơ này đều là những vụ án kỳ lạ xảy ra gần đây tại Trà Thành.

Vì phá án, hắn trắng đêm không ngủ đọc đi đọc lại hồ sơ, luôn cảm thấy những vụ án này không giống như do con người gây ra.

Áp lực từ cấp trên càng lúc càng lớn, yêu cầu hắn phải phá được án, bắt được hung thủ, trả lại sự yên bình cho Trà Thành trong vòng bảy ngày.

Dương Minh Trăn cầm bức ảnh đen trắng, cau mày.

Là đội trưởng đội cảnh sát, hắn cũng muốn phá án lắm chứ, thế nhưng tất cả các vụ án đều không tìm được manh mối. Không phát hiện được bất kỳ manh mối gì trên thi thể nạn nhân.

Dường như bọn họ đột ngột bị giết chết ngay trong đêm, hơn nữa thủ pháp giết người còn là kiểu người bình thường tuyệt đối không làm được.

Hắn cứ băn khoăn mãi rốt cuộc hung thủ phải khỏe đến mức nào mới có thể dùng tay xé toang bụng, moi nội tạng của nạn nhân ra.

Đến hiện tại, khi quan sát kỹ ảnh chụp, Dương Minh Trăn chợt phát hiện ra một vấn đề quan trọng đã bị hắn bỏ qua: Trong số nội tạng bị hung thủ moi ra, có một thứ không thấy.

Trái tim!

Hắn cuống cuồng kiểm tra từng bức ảnh. Trong mớ nội tạng bị moi ra của cả ba nạn nhân đều không thấy tim. Nói cách khác, đối với hung thủ, tim là thứ cực kỳ quan trọng, nhất định phải lấy đi.

Thế nhưng tim của một người chết có ích lợi gì đối với hung thủ?

Cộc cộc… Tiếng gõ cửa vang lên. Dương Minh Trăn ngẩng đầu, nói với người ngoài cửa: Mời vào.

Đẩy cửa bước vào chính là cảnh sát thực tập mới vào đội, Thôi Lương, chuyên phụ trách lấy cơm trưa và làm việc vặt giúp mọi người. Rõ ràng đang bị ma cũ bắt nạt, thế mà cậu ta vẫn làm không biết mệt.

Hiện tại, cậu ta lại đưa cơm trưa tới, cười hì hì nói với Dương Minh Trăn:

"Đội trưởng Dương, hôm nay nhà ăn có món mới, óc heo nướng đấy ạ, ăn gì bổ nấy. Dạo này công việc bận bịu như thế, chắc chắn phải động não nhiều lắm, thế nên chú ở quầy cơm bảo em mang đến cho anh."

Dương Minh Trăn bóp ấn đường, mệt mỏi phẩy tay:

"Tôi biết rồi, để đó đi."

Vâng. Thôi Lương ngoan ngoãn để đồ ăn lên một cái bàn trống khác rồi rời khỏi phòng làm việc.

Dương Minh Trăn chợt gọi cậu ta lại: Cậu vừa nói gì cơ?

Thôi Lương ngẩn người. Cậu ta dừng bước, quay lại nhìn Dương Minh Trăn, dè dặt nhắc lại lời mình vừa nói:

"Chú ở quầy cơm bảo em mang đến cho anh…"

Không phải câu đó.

"Món mới, óc heo nướng, ăn gì bổ…"

Thôi Lương còn chưa kịp nói xong, Dương Minh Trăn đã đập mạnh lên bức ảnh trên màn.

"Đúng! Ăn gì bổ nấy! Chắc chắn hung thủ đã lấy tim về ăn." Dương Minh Trăn đứng phắt dậy, nói với Thôi Lương,

"Lập tức tìm những người mắc bệnh tim trong thành, bệnh càng nặng càng tốt."

Rõ!

Thôi Lương tất tả chạy đi.

Lạch cạch. Một âm thanh vang lên, cửa phòng làm việc của Dương Minh Trăn tiếp tục bị mở ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!