Chương 76: (Ngoại truyện) Đã lâu không gặp (2) (Hoàn toàn văn)

(Ngoại truyện) Đã lâu không gặp (2)

Thiện Chiết Ngọc

Tiệm cá Số 7 lại rộn ràng giống như ngày trước. Hình Đình ngày ngày hăng hái đi mua thức ăn nấu cơm, thỉnh thoảng tôi còn giúp Hình Đình sơ chế nguyên liệu. Chúng tôi nằm trên sô pha trò chuyện về những tin tức mới ở Trà Thành. Dương Minh Trăn rảnh rỗi cũng tới uống chút rượu.

Những ngày tháng ấy dường như chẳng có gì thay đổi.

Cho đến một ngày nọ, Hình Đình không chịu được nữa mà nói với tôi:

"Anh không phải Hà Phục."

Tôi uống cà phê, nhìn bóng gương mặt mình in trên thứ nước sẫm màu trong cốc. Gương mặt búp bê đáng yêu này đang cười đến là ngây ngô:

"Tại sao tôi lại không phải Hà Phục?"

"Hà Phục không thích uống cà phê," Hình Đình nói,

"Y chỉ uống nước trắng thôi."

"Con người thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị là chuyện rất bình thường." Tôi bình thản nói.

"Khẩu vị có thể thay đổi nhưng thói quen thì không." Hình Đình nhìn tôi cực kỳ nghiêm túc,

"Y lười lắm, chẳng bao giờ giúp tôi nấu cơm, thậm chí lười cả rửa bát đũa. Mỗi ngày y có cả trăm cách thức để trốn việc."

Hửm? Tôi ngẩng đầu lên nhìn Hình Đình, hơi nhướng mày,

"Giúp đỡ thì có gì sai sao?"

Hình Đình ngồi trên chiếc sô pha đối diện, mắt nhìn chằm chằm vào tôi với thái độ không bằng lòng.

Anh không sai. Hình Đình nói,

"Nhưng anh không phải y."

Anh là ai?

"Tại sao anh lại biến thành hình dạng Hà Phục? Anh muốn lừa gạt gì tôi?"

Tôi uống một hớp cà phê, đuổi mèo đen đang nằm cạnh đi. Nói thật, tôi rất ghét con mèo đen này. Giữa mèo và chó, tôi thích chó hơn. Mèo là một giống loài dù có chăm bẵm nó ra sao, nó cũng không chịu thân thiết với mình. Nhưng chó thì khác, chó luôn luôn trung thành.

Sau khi bị tôi đuổi đi, mèo đen kêu lên một tiếng rồi chạy biến sang chỗ Hình Đình.

Tôi chỉnh lại quần áo trên người, phủi sạch lông mèo đi.

"Anh hỏi nhiều câu quá, muốn trả lời câu nào?" Tôi nhìn Hình Đình.

Tất cả. Hình Đình nói.

Tôi bật cười:

"Trước kia em từng cướp đoạt rất nhiều thứ, trái tim, cánh tay, cẳng chân, em đều từng cướp đoạt vì em không có. Đây là lần đầu tiên có người chủ động cho em thân xác của kẻ đó, cớ gì em lại không nhận?"

Nghe thấy câu nói ấy, Hình Đình trợn trừng mắt, nhìn tôi với vẻ không thể tin nổi: Mày… mày…

"Anh quên tên em nhanh vậy sao?" Tôi mỉm cười, Anh trai?

Hình Đình nghẹt thở, hắn hoảng hốt kêu lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!