(Ngoại truyện) Đã lâu không gặp (1)
Đèn lồng đỏ treo trên cây, pháo hoa rực rỡ bay vút lên bầu trời đêm, âm thanh vui tươi huyên náo của những người xung quanh chui vào tai hắn. Tất cả sự náo nhiệt này như đang cười nhạo một kẻ qua đường cô độc như hắn.
Hắn mặc áo măng tô dày cộp, quấn khăn quàng cổ, hận không thể rúc cả đầu xuống dưới chiếc khăn quàng ấy.
Không biết đã qua bao nhiêu lâu, hắn cứ đi một cách vô định như thế. Cả Trà Thành này như một đại dương bao la còn hắn chỉ là một giọt nước rơi xuống lòng biển.
Hình Đình.
Một âm thanh quen thuộc chợt vang lên từ phía sau lưng. Người kia rất hưng phấn, hắn chạy tới vỗ lên vai Hình Đình,
"Hôm nay là giao thừa đấy, đã ăn cơm tất niên chưa?"
Hình Đình đáp qua loa một câu: Ăn rồi.
Bụng hắn chợt sôi lên vô cùng không đúng lúc.
"Tôi biết ngay cậu chưa ăn mà." Người đàn ông mắt sáng mày kiếm nhếch môi cười.
"Đi với tôi nào. Chị dâu cậu nấu nhiều món lắm, đêm nay chúng ta có thể uống vài chén."
Hình Đình đờ đẫn nhìn hắn.
Người đối diện tên là Dương Minh Trăn, từng là một đội trưởng trong cục cảnh sát Trà Thành. Nghề Hình Đình làm vốn chẳng quang minh chính đại gì, một tên trộm. Đối mặt với cảnh sát, hắn rất sợ, thế nhưng vị cảnh sát này chính là bạn của hắn.
Bọn họ từng cùng nhau trải qua rất nhiều vụ án khó có thể tưởng tượng nổi.
Đương nhiên, cùng trải qua những vụ án đó không chỉ có hai người bọn họ. Bọn họ còn một người bạn nữa, chỉ là người ấy đã chết trên đảo Tật Lê, toàn bộ cơ thể nổ tung như một đóa hoa máu, chết không thấy xác.
Nhưng Hình Đình vẫn cảm thấy rằng người kia còn sống. Hắn đã nhiều lần nói với Dương Minh Trăn rằng hắn cảm giác được Hà Phục còn sống.
Dương Minh Trăn không tin.
Hắn an ủi Hình Đình:
"Hình Đình, tôi biết cậu rất đau buồn khi Hà Phục chết, tôi cũng vậy. Y hy sinh là để chúng ta sống tốt hơn. Chỉ khi sống thật tốt, chúng ta mới không khiến y thất vọng. Cậu nhìn bộ dạng bây giờ của cậu mà xem, thế này chẳng lẽ không làm y thất vọng sao?"
Hình Đình im lặng. Sau khi Hà Phục chết, Dương Minh Trăn là người bạn duy nhất của hắn. Nếu đến cả người bạn duy nhất này cũng không tin lời hắn nói, vậy liệu còn ai tin hắn đây?
Ba năm trôi qua, hắn vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm Hà Phục. Trong suốt ba năm, hắn rất nhiều lần rời tiệm cá Số 7 đến đảo Tật Lê, chỉ mong một ngày có thể gặp được thanh niên có gương mặt búp bê thích cười ấy.
Làn da y rất trắng, dáng vẻ thanh tú, chất giọng hiền hòa, chưa bao giờ giận, cũng không bao giờ khóc.
Dương Minh Trăn nhìn gương mặt đờ đẫn của Hình Đình ho khan một tiếng, khẽ hỏi:
"Chẳng lẽ cậu… vẫn còn đi tìm y?"
Hình Đình không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn pháo hoa rực sáng trên bầu trời.
"Đã ba năm rồi, nếu muốn, y đã xuất hiện từ lâu rồi…" Dương Minh Trăn khẽ nhíu mày. Tuy hắn cũng rất đau lòng trước cái chết của Hà Phục nhưng nhìn Hình Đình biến thành bộ dạng này, hắn phải thức tỉnh đối phương.
"Việc gì cậu phải chấp nhất chuyện y chết hay chưa như thế."
Dương Minh Trăn vỗ vai hắn, nói:
"Thế này đi, mai cậu tới nhà tôi ăn cơm, chúng ta làm một bữa thật no say. Biết đâu lúc tỉnh rượu cậu cũng sẽ tự nghĩ thông?"
Hình Đình nhìn bông tuyết rơi trên người mình, bông tuyết ấy nhỏ xíu, trắng tinh, vô cùng thuần khiết. Tuy vậy, ngay khoảnh khắc bông tuyết tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể hắn, nó lập tức tan biến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!