Phần 7: Đảo Tật Lê
Dương Minh Trăn chạy tới đỡ lấy y, đau lòng nhìn gương mặt ấy,
"Hà Phục, cố chịu một chút. Chúng ta sẽ về nhà ngay thôi…"
Hình Đình buông bàn tay đang ôm trên ngực mình xuống, gắng gượng nhìn Hà Phục, nói một cách khó nhọc:
"Hà Phục, uống máu… Uống máu tôi đi."
Vô ích thôi.
Hà Phục khẽ nói.
Hình Đình khóc:
"Không, hữu dụng! Tôi chính là dị nhân chìa khóa cơ mà. Anh ăn thịt tôi đi, ăn thịt tôi, anh sẽ sống."
Hà Phục vô cùng mệt mỏi, giọng y thều thào:
"Kể cả có ăn thịt cậu, tôi cũng không sống nổi qua mười ngày."
"Vậy chúng ta về nhà thôi, tôi làm thật nhiều món ngon cho anh bồi bổ." Hình Đình nức nở nắm lấy tay Hà Phục. Sợi tơ đỏ trong tay y đã hoàn toàn biến mất, chẳng còn lại dù chỉ là một dấu chấm,
"Sao lại như thế được."
Hà Phục vươn tay chỉ lên mặt mình:
"Nó không phải sinh mệnh của tôi, nó là độc. Nếu tôi dùng quá thường xuyên, nó chỉ khiến tôi chết dần chết mòn."
"Để tôi cho anh uống máu giải độc."
Vừa nói, Hình Đình vừa loay hoay muốn cứa lên cổ tay mình, thế nhưng trên người hắn không hề có dao.
Dương Minh Trăn giữ tay hắn lại, bình tĩnh nói:
"Giờ chúng ta phải rời khỏi hòn đảo này, biết đâu Hà Phục vẫn cứu được."
Ừ. Hình Đình gật đầu,
"Chúng ta về nhà thôi."
Mặt trời nhú ra khỏi rặng mấy, ánh nắng tỏa khắp nơi, chiếu sáng hòn đảo máu me này. Dương Minh Trăn cõng Hà Phục, Hình Đình đi bên cạnh, ba người cùng trở về nhà.
Đội trưởng Dương!
Một giọng nói quen thuộc vang lên gọi Dương Minh Trăn lại.
Ba người ngoảnh đầu nhìn, hai người chạy vọt ra từ hang núi, chính là Thôi Lương và Thân Đại Võ mất tích từ đó tới giờ.
Hai cậu còn sống?
Dương Minh Trăn mừng rỡ hỏi.
Thôi Lương chạy về phía Dương Minh Trăn,
"Bọn em ở trong hang núi suốt. Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy, sao mọi người bị thương nặng thế?"
Bọn tôi… Dương Minh Trăn đang định trả lời, Hà Phục chợt ghé vào tai hắn thì thầm:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!