Chương 7: Ngọc bội mặt người (7)

Phần 1: Ngọc bội mặt người

Hắn cựa quậy tay chân, phát hiện sợi dây thừng trước đó trói chặt mình đã không cánh mà bay. Lại cẩn thận nhìn quanh căn phòng, đây là một nơi vô cùng lạ lẫm. Căn phòng này rộng hơn hẳn căn phòng ở tồi tàn của hắn, vật bài trí trong đó cũng là những món đồ nho nhỏ trông khá đẳng cấp.

Với đôi mắt tinh tường của một tên đạo tặc, chỉ liếc nhìn thôi, hắn đã biết khối ngọc chạm khắc hình Tiên Đồng hoa sen kia là tác phẩm của nghệ nhân Tào Triệt.

Lại nhìn chăn ga bằng gấm trên giường, tất cả đều là hàng của phường vải có tiếng nhất Trà Thành, những hình thêu tinh xảo trên đó đều được thêu thủ công bởi những người thợ giỏi nhất.

"Chỗ quái nào thế này?"

Hình Đình day huyệt thái dương, cảm giác cơ thể mình cực kỳ rệu rã. Hắn rủa thầm trong bụng, rốt cuộc cô ả chết tiệt kia đã làm ra những chuyện gì trong lúc hắn hôn mê? Lại còn đưa hắn tới nơi này nữa chứ. Chẳng lẽ đêm qua hắn lại giết người?

Nghĩ vậy, dù cảnh tượng trước mắt có hoa lệ như thiên đường chốn nhân gian, Hình Đình cũng không ngồi yên nổi. Hắn vội vàng đứng dậy toan bỏ trốn.

Cửa bị người ta đẩy ra, một thanh niên mặc trường bào xám bưng một bát cháo trắng đi tới. Hình Đình tròn mắt nhìn, kinh ngạc thốt lên: Hà Phục?

Hà Phục mỉm cười hiền hòa, đặt bát cháo trắng trên tay xuống bàn. Hình Đình vô cùng bất ngờ, chẳng lẽ căn phòng đẹp đẽ này là nhà của Hà Phục?

"Thời gian cậu ngủ dài hơn dự đoán của tôi."

Lúc nói chuyện, Hà Phục vẫn thong dong như trước. Ngữ điệu khoan thai, từ tốn đó khiến Hình Đình thấy rất khó chịu.

Hắn hỏi thẳng vào vấn đề:

"Đêm qua tôi lại ra ngoài giết người?"

Hà Phục gật nhẹ đầu: Cậu giết anh Còm.

Hình Đình hoảng rồi, điều hắn lo lắng đã biến thành sự thật.

Hà Phục bổ sung: Tôi cứu anh ta rồi.

Bấy giờ Hình Đình mới thở phào nhẹ nhõm một hơi,

"Anh đừng có nói nhát gừng kiểu đó được không. Làm tôi sợ chết khiếp."

Hắn thực sự lo rằng anh Còm sẽ vì hắn mà chết.

Giữa đất Trà Thành này, hắn làm một nghề chẳng lấy gì là vẻ vang, luôn luôn hành tẩu trong đêm tối, chưa một ai quan tâm đến sống chết của hắn. Chỉ có anh Còm, ông chủ béo không quá lanh lợi này, từng mời hắn một tô mì khi hắn khó khăn nhất.

Hà Phục ngồi xuống bên trái Hình Đình, thần thái vẫn lạnh nhạt như trước, dường như chẳng có chuyện gì có thể đả động đến cảm xúc của y.

Ngón tay y gõ nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt chăm chú nhìn vào Hình Đình,

"Thời gian cô ta khống chế cơ thể cậu đang ngày một dài hơn."

"Tôi phải làm gì bây giờ."

Hình Đình biết thời gian người phụ nữ kia khống chế cơ thể hắn càng dài đồng nghĩa với việc hắn càng khó tỉnh lại. Lúc trước, hắn luôn tỉnh dậy vào sáng sớm nhưng hôm nay lại tận buổi chiều.

Hắn đấm mạnh xuống bàn:

"Con ả chết tiệt, rốt cuộc cô ta muốn làm gì?"

Hà Phục đang cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình. Bàn tay phải của hắn có một vết sẹo, Hình Đình nhìn kỹ mới phát hiện đó không phải sẹo mà giống như một sợi tơ đỏ vốn sinh ra từ lòng bàn tay y và có sinh mệnh riêng.

Y nhìn sợi tơ đỏ một lúc lâu rồi mới trả lời Hình Đình.

"Cô ta muốn giết người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!