Chương 50: Áo da thêu hoa (8)

Phần 5: Áo da thêu hoa

Hình Đình cúi đầu không dám nhìn Dương Minh Trăn. Hành động đêm qua thực sự là hắn kéo Dương Minh Trăn xuống hố. Hắn thật sự không tài nào ngờ được. Rõ ràng muốn đi tìm sơ hở của Tô Tây, thế mà lại bắt gặp Hà Phục giết Tiểu Nam.

Hai người, bốn con mắt nhìn rõ rành rành người hai tay dính máu trong phòng chính là Hà Phục.

"Tôi cảm thấy chuyện này có khuất tất." Hình Đình kiên trì nói điều này với Dương Minh Trăn.

Dương Minh Trăn còn chưa nguôi giận, hắn đập bàn một cái,

"Ai giết người cũng bình thường, chỉ Hà Phục giết người mới có khuất tất?"

"Không phải vậy. Anh nghĩ mà xem, từ sau khi vượt ngục, bao nhiêu ngày Hà Phục vẫn im hơi lặng tiếng. Tại sao trong khoảng thời gian đang bị truy nã khắp nơi, y lại phải bất chấp nguy hiểm đi giết Tiểu Nam không quen không biết?"

Hình Đình vuốt cằm,

"Chắc chắn phải có lý do gì đó."

"Lý do chó gì. Hình Đình, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có bao che cho thằng tội phạm đó! Không thì tôi bắt luôn cậu đấy." Hiện tại có nói gì Dương Minh Trăn cũng không nghe.

Có lẽ ban đầu hắn vẫn tin Hà Phục không giết người, nhưng chuyện đến nước này, hắn dám khẳng định chắc chắn rằng Hà Phục chính là hung thủ trong cả hai vụ án tranh giết người và áo da.

"Rồi rồi rồi, tôi không nói đến chuyện Hà Phục giết người nữa. Chúng ta phân tích về Tiểu Nam đi." Hình Đình rời khỏi ghế dựa, bước về phía bàn làm việc của Dương Minh Trăn.

"Theo những manh mối anh thu thập được, Tiểu Nam là cậu hai nhà họ Lục, Lục Tín Dung. Vậy tôi hỏi anh, tại sao Lục Tín Dung lại từ Nguy Thủy tới đây? Hơn nữa, cậu ta mất tích lâu như vậy rồi, tại sao nhà họ Lục không đi tìm?"

Dương Minh Trăn đưa mắt nhìn Hình Đình,

"Cậu tưởng tôi là thằng đần không biết đi điều tra về cậu ta chắc?"

"Nói cho cậu nghe, từ sau khi Lục Tín Dung sống lại, nhà họ Lục đã coi như không có đứa con này, thế nên chuyện cậu ta mất tích cũng chẳng mấy ai biết. Kể cả bây giờ tôi tới Nguy Thủy nói rằng Lục Tín Dung chết rồi, có lẽ bọn họ cũng không thèm rơi lấy một giọt nước mắt."

Dương Minh Trăn nói,

"Bọn họ còn ước sao tên ngốc đó chết ngoài đường luôn đi. Giờ cậu ta chết thật rồi, đoán chừng người nhà họ Lục còn muốn đốt pháo ăn mừng ấy chứ."

Hình Đình nghiêm túc nghe hết rồi mới đặt câu hỏi: "Vậy anh đã bao giờ nghĩ xem là Lục Tín Dung tự rời khỏi nhà họ Lục hay là bị người khác đưa tới đây không?

Dương Minh Trăn nghẹn họng.

Sau khi sống lại, Lục Tín Dung luôn bị nhốt trong căn phòng bỏ đi của nhà họ Lục, tất cả người ở đó đều giữ miệng kín như bưng, không một ai nhắc về cậu ta.

Dựa vào những manh mối điều tra được, khi ấy, Lục Tín Dung bị nhốt trong một căn phòng, người hầu đưa cơm cho cậu ta qua cửa sổ, một ngày ba bữa không đưa trễ cũng không đưa sớm. Bọn họ ai cũng sợ kẻ bị nhốt trong phòng.

Bọn họ cho rằng kẻ sống lại đó không phải Lục Tín Dung mà là quái vật bị thứ gì dơ bẩn ám vào người.

Về vấn đề tại sao Lục Tín Dung lại biến thành như thế, không một ai biết.

"Bọn họ không dám tới gần cậu ta. Lục Tín Dung lại thiểu năng trí tuệ, không thể tự nghĩ cách chạy trốn, vậy cậu ta đã đi trốn từ Nguy Thủy tới Trà Thành như thế nào?"

Phân tích xong, Hình Đình nói tiếp,

"Rõ ràng, Tô Tây phải phát huy vai trò mấu chốt ở phân đoạn này."

"Tô Tây tới Nguy Thủy đưa Lục Tín Dung đi, tại sao? Lục Tín Dung rất quan trọng đối với hắn?" Dương Minh Trăn tự hỏi.

Hình Đình tựa người vào lưng ghế, bắt chéo chân,

"Chuyện này còn cần đội trưởng Dương phá giải. Giờ tôi chỉ nghĩ được đến đó thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!