Phần 1: Ngọc bội mặt người
Kim Nhân Diệu nhìn Hình Đình với vẻ khinh thường. Kẻ đang kêu la trước mặt chẳng qua chỉ là một con chó gã vung tiền ra thuê về làm việc. Kể cả gã có giết người cũng không đến lượt chó sủa vào mặt chủ.
Gã đạp thẳng một cú về phía bụng Hình Đình, Hình Đình lại linh hoạt tránh được.
Mày! Kim Nhân Diệu càng tức hơn. Gã ghét những thứ dám phản kháng mình, con ranh người lùn Diên Diên đã bị giải quyết lúc trước chính là một ví dụ.
Rõ ràng chỉ là một con thú nuôi, thế mà lại vọng tưởng muốn trèo lên làm vợ gã, thậm chí còn lợi dụng thứ gã rất muốn để uy hiếp gã.
Gã không muốn bị uy hiếp, vậy nên Diên Diên phải biến mất khỏi cõi đời này.
Hình Đình đứng dậy, dáng vẻ chật vật khi nãy đó không còn, thay vào đó là nét trào phúng như một kẻ thắng cuộc.
Dường như tất cả những sự yếu ớt, bất lực lúc trước đều là giả vờ, mục đích là khiến kẻ địch lơ là cảnh giác rồi tung một đòn trí mạng.
"Hình như mày đang đánh giá thấp năng lực của tao rồi. Phải biết, trong giới này, người có thể bước vào nhà hàng Tụ Lục ăn cơm, tao xếp thứ hai thì không ai dám xếp thứ nhất." Hình Đình cười tủm tỉm bước về phía Kim Nhân Diệu, hắn vẫy tay với gã,
"Nếu mày chủ động đứng ra, tao sẽ nhẹ tay một chút. Còn nếu để tao phải bắt lại, đánh chết tao cũng không chôn."
Hình Đình vỗ ngực:
"Ngọc bội mày muốn đang nằm trong ngực tao này, mày có giỏi thì lấy đi."
Giờ phút này, thấy Hình Đình oai phong như thế, Kim Nhân Diệu cũng hơi hoảng. Gã trốn ra sau lưng Tống Ai, cao giọng hô:
"Mày nói vớ vẩn, sao ngọc bội chui vào ngực mày được!"
Nghĩ đến chuyện đó, Hình Đình lại tức anh ách:
"Nếu không phải tại mày, sao tao phải khổ như thế? Mày chống mắt lên mà xem tao có lột da mày không! Cho mày cũng phải biến thành đàn bà."
Thấy Hình Đình lao tới, Kim Nhân Diệu đẩy Tống Ai lên chắn trước mặt. Hình Đình lao vào ẩu đả với Tống Ai. Mới qua lại dăm ba chiêu, Tống Ai đã bị Hình Đình quật ngã xuống đất. Đến khi quay sang đuổi theo Kim Nhân Diệu, gã đã chạy ra khỏi nơi này từ cửa sau.
Hình Đình chạy theo, Kim Nhân Diệu đã biến mất tăm.
"Thằng chó này lẩn nhanh thật!" Hình Đình tức giận chửi một câu, quay trở lại tìm Tống Ai đã bị mình quật ngã.
Tống Ai đang định chạy trốn, lại bị Hình Đình tóm được.
Hình Đình đạp hắn ngã dúi xuống đất, chặn đường.
"Gã Kim Nhân Diệu kia rốt cuộc là ai?"
Tống Ai quỳ dưới đất cầu xin, nói với vẻ đáng thương:
"Tôi cũng không biết."
Hình Đình chống chân trên vai hắn:
"Bốc phét, mày không biết mà còn gọi gã là ông chủ à?"
Tống Ai biện giải:
"Thói đời này chẳng phải ai trả tiền thì là ông lớn à. Đừng nói là gọi"ông chủ, bắt tôi gọichatôi cũng gọi.
Hình Đình đá chân, đạp Tống Ai ngã lăn ra đất thêm lần nữa:
"Cha ruột mày nghe thấy có khi tức đến mức sống lại đấy. Thay vì phiền ông cụ phải mở mắt, chi bằng để tao đưa mày đi gặp ông."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!