Chương 46: Áo da thêu hoa (4)

Phần 5: Áo da thêu hoa

Trong ba ngày này, hắn đổi hai người mặt khác nhau tới thăm dò ông chủ cửa hàng Tô Tây, trong đó một gương mặt là nam, một gương mặt là nữ. Từ sau lần giả gái thành Trương Tố Như, Hình Đình càng ngày càng thành thạo. Hắn đặc biệt lấy bộ sườn xám lần trước ra mặc, đánh mông lắc hông bước vào cửa hàng Âu phục Cuộc Đời Quyến Rũ.

Từ sau khi bị khách hàng phát hiện ra có quần áo làm từ da người, cửa hàng Âu phục Cuộc Đời Quyến Rũ ế ẩm hẳn. Hình Đình vừa vào cửa liền trông thấy cô nữ sinh Mã Lam Hoa vẫn chưa rời đi mà đang cầm chổi lông gà quét bụi.

Hình Đình cong ngón tay bước về phía bụi bay mù mịt, cao giọng nói: "Cô định đuổi khách đấy à?"

Vừa thấy khách mới tới là một cô gái chừng hai mươi tuổi phơi phới trẻ trung, cô sợ đến mức tái mặt, luôn miệng xin lỗi: "Xin lỗi… xin lỗi, em không cố ý đâu ạ…"

Trái lại, Hình Đình không ngờ Mã Lam Hoa lại sợ mình đến thế. Hắn tưởng rằng giữa phái nữ với nhau sẽ có đề tài chung để nói chuyện, không tạo ra tâm lý đề phòng nên hôm nay mới cố tình ăn diện để đến thăm dò cô gái này.

Hắn nghe Dương Minh Trăn nói rằng khi phát hiện ra áo da người, Mã Lam Hoa và Tô Tây đang ở bên ngoài cửa. Sau đó, Mã Lam Hoa nhìn thấy ba chiếc áo da người thì ngất xỉu, Tô Tây bế cô vào trong.

Hình Đình cảm thấy rất kỳ quái, tại sao lại bế một cô gái không quen không biết vào cửa hàng?

Dương Minh Trăn nói: Nghe Tô Tây nói là Mã Lam Hoa muốn ở lại cửa hàng làm việc kiếm tiền. Cô gái rất muốn mua chiếc áo măng tô màu hồng nhạt đắt nhất ở đó.

Hình Đình càng thấy lạ hơn. Một cô gái thế nào mà thấy ba chiếc áo da người rồi vẫn có thể bình tĩnh làm việc tại cửa hàng đó?

Thấy dáng vẻ cúi đầu không biết phải làm sao của Mã Lam Hoa, Hình Đình nở nụ cười thân thiện: "Được rồi, chị chấp nhận lời xin lỗi. Em giới thiệu cho chị vài bộ đi, giờ đang mùa thu, chị muốn mua đồ mùa thu."

Mã Lam Hoa ngẩng đầu, đôi mắt to tròn nhìn Hình Đình. Giờ phút này, Hình Đình là một cô gái cao ráo mảnh khảnh. Qua quá trình chỉnh sửa của hắn, gương mặt phụ nữ trông khá ưa nhìn này giờ đang lộ vẻ xấu hổ. Bị Mã Lam Hoa nhìn như thế, hắn thấy hơn mất tự nhiên, bèn cười trừ: "À… Chị trang điểm không khéo lắm."

Mã Lam Hoa nhoẻn miệng cười. Đây đâu chỉ là trang điểm không khéo, rõ ràng trông chẳng khác gì Tô Tây cả. Nhưng Tô Tây trang điểm kiểu đó để thu hút khách vào cửa hàng, còn chị đẹp gái này là vì sao?

"Chị thích màu gì?" Mã Lam Hoa hơi lắp bắp. Cô vẫn không dám nói to.

Hình Đình cười tinh nghịch: "Màu gì cũng được, chị khá thích hồng và trắng."

"Vâng, vừa khéo cửa hàng em có mấy món đồ thu màu hồng trắng." Mã Lam Hoa đi sang phía bên trái, dẫn đường cho Hình Đình. Hình Đình bước theo cô, phát hiện quần áo cô mặc khá rách rưới, có vẻ là một nữ sinh có gia cảnh không tốt. Tuy vậy, từng hành động của cô lại rất có khí chất, không giống như người bần hàn.

Mã Lam Hoa lấy chiếc áo măng tô màu trắng đang treo trên tường xuống cho Hình Đình: "Chị ơi, chị mặc chiếc này sẽ đẹp lắm. Da chị trắng, mặc màu trắng lại càng tôn da."

Hình Đình cầm chiếc áo măng tô trắng ngắm nghía một hồi, ướm đi ướm lại trước gương: "Chiếc này cũng được, nhưng không có điểm nổi bật, chị không thích lắm"

Mã Lam Hoa nói: "Chỗ chúng em còn có một chiếc màu hồng nhạt, chị muốn thử không?"

"Được đó." Hình Đình cười.

Mã Lam Hoa treo chiếc áo măng tô trắng lên, lại lấy chiếc màu hồng xuống. Lần này Hình Đình vẫn tỏ ý không hài lòng. Hình Đình chỉ tay về phía chiếc măng tô màu hồng ở bức tường bên phải: "Chị muốn thử cái này."

"Cái đó…" Mã Lam Hoa khá khó xử. Cô đưa mắt nhìn chiếc áo đặc biệt nhất của cửa hàng. Vì không đủ tiền, cô không ngại tới đây làm thuê, không chỉ vì kiếm tiền mà còn là vì không để nó bị người khác mua mất.

Hình Đình thấy ánh mắt cô, mỉm cười, "Sao em không cho chị thử cái đó?"

Áo măng tô màu hồng nhạt treo trên bức tường trắng tinh như một mỹ nhân cao ngạo đang nhìn xuống mọi điều trong cửa hàng từ trên cao. Cổ tay của chiếc áo có thêu hoa đào, cúc cài trước ngực cũng vô cùng độc đáo vì được làm bằng ngọc trai, trên ngực áo còn có một chiếc ghim cài hình hoa đào. Bên phải chiếc áo măng tô treo một chiếc bảng tên: Hoa Của Giấc Mơ. Có lẽ đây là tên của chiếc áo. Hình Đình thấy từng món đồ được trưng bày riêng trong cửa hàng này đều có một cái tên độc đáo.

Hình Đình bước tới, đưa tay vỗ lên ống tay chiếc áo măng tô. Hoa đào được thêu rất sinh động, cảm tưởng như còn có thể ngửi được mùi hương.

"Chị thấy chiếc áo măng tô này hợp chị lắm, em lấy xuống để chị thử đi." Hình Đình học theo dáng vẻ của những cô chiêu hống hách nói với Mã Lam Hoa, "Chị chấm nó rồi."

"Xin lỗi, chiếc áo này không bán."

Người lên tiếng không phải Mã Lam Hoa mà là ông chủ Tô Tây mới đi từ phòng trong ra. Hắn mặc một bộ Âu phụ màu đen, tay cầm một xấp vải như chuẩn bị ra ngoài vứt rác.

Hình Đình hào hứng hỏi một cách châm chọc: "Anh chính là ông chủ Tô Tây, kẻ lấy da người may áo?"

Sắc mặt Tô Tây sượng đi, ngữ điệu khó chịu thấy rõ: "Chuyện cảnh sát còn chưa kết luận mà cô lại dám vu cáo. Nếu cô đã sợ vậy rồi thì chiếc áo này tôi lại càng không thể bán."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!