Phần 5: Áo da thêu hoa
Gần giữa trưa, Hình Đình đặt nguyên liệu nấu nướng đã rửa sạch lên thớt, thái sợi cà rốt và ớt chuông xanh để sang một bên, lại lấy một cái bát nhỏ ra trộn nước sốt bao gồm xì dầu, giấm và dầu ớt. Mì đã trụng được ngâm trong nước lạnh.
Tiếp đó, hắn cho gừng, tỏi, cà rốt và ớt chuông xanh thái sợi vào chảo xào sơ rồi mới cho mì vào xào chung, cuối cùng là đổ nước sốt vào đảo đều.
"Có cho tôm nõn không?"
Chẳng biết Dương Minh Trăn đã đến từ bao giờ, Hình Đình giật mình đến mức run cả tay đang cầm sạn xào.
"Tôi đã bảo cậu đừng có cho nấm hương rồi, tôi ghét thứ đó nhất."
Hình Đình thật sự hận không thể cầm sạn xào xúc bay đầu Dương Minh Trăn,
"Đòi hỏi lắm thế, không có tôm nõn đâu. Muốn ăn thì tự đi mà mua!"
Lần trước, trong ba ngày ở cục cảnh sát cùng Dương Minh Trăn, Hình Đình ăn không nổi cơm ở chỗ bọn họ. Thứ đó đúng là sự sỉ nhục đối với ẩm thực! Thế nên đã lén lút tự xào một đĩa mì cho mình, bị Dương Minh Trăn bắt được. Hai người ăn hết hết đĩa mì xào, Dương Minh Trăn lại lưu luyến nó mãi.
Tuy vậy, Hình Đình rất phục Dương Minh Trăn. Án bức tranh giết người mãi chưa phá được đã có thêm án áo da thêu hoa, thế mà hắn vẫn còn tâm trạng ăn mì xào.
"Anh thoải mái quá nhỉ, không sợ bị cục trưởng cho ăn"chim cútà? Hình Đình chia mì đã xào xong thành hai đĩa, một đĩa đưa cho Dương Minh Trăn, một đĩa tự bưng tới bàn.
Dương Minh Trăn một tay bưng mì xào, một tay cầm quả táo, nói: Chim cút
"thể nào chẳng phải ăn. Thực ra tôi cũng đếch muốn làm nữa."
Hình Đình ngạc nhiên:
"Thế này không giống tác phong của Dương Minh Trăn lắm nha. Có phải anh chịu uất ức gì ở cục cảnh sát rồi không? Kể đi, cho tôi vui."
Biến biến biến.
Dương Minh Trăn ngồi phịch xuống, quả táo trên tay cũng đã ăn xong. Hắn ảo não nhìn đĩa mì xào.
"Nói không chừng đây là lần cuối cùng tôi đến ăn chực cơm của cậu đấy. Mấy hôm nữa mà không phá được án, chắc tôi phải cáo lão hồi hương."
"Anh đùa hay thật đấy?"
Hình Đình chợt cảm thấy không nên đả kích Dương Minh Trăn thêm nữa, bèn an ủi,
"Thực ra ấy à, anh là một cảnh sát tốt hiếm hoi ở Trà Thành. Những năm lăn lộn giang hồ, tôi đã gặp không ít người nhưng người thành thật như anh là lần đầu tiên tôi gặp đấy."
Dương Minh Trăn dừng cánh tay đang vươn ra lấy đũa lại, trừng mắt với Hình Đình,
"Không phải cậu bảo tôi đần à?"
Hình Đình gật đầu,
"Tuy anh đúng là rất ngốc thật nhưng chẳng phải kiểu ngốc như anh là phúc cho người dân à?"
"Ha, tôi nên chân thành cảm ơn cậu đã khen tôi nhỉ!" Dương Minh Trăn cầm đũa gắp mì lên miệng. Đũa mì vào miệng, nhai vài cái, hắn cảm thấy mì xào này đúng ngon.
"Cậu nói xem, tôi cáo lão hồi hương rồi mở quán mì được không? Hoặc không thì mở quán ngay ở Trà Thành luôn cũng được?"
"Dẹp đi, Trà Thành nhiều quán mì lắm rồi, không thiếu một quán của anh." Hình Đình ăn xì xụp, tận hưởng sức hấp dẫn của mỹ thực.
Dương Minh Trăn chẳng quan tâm,
"Tôi bỏ vốn mở quán, cậu đến làm đầu bếp cho tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!