Chương 42: Bức tranh chết chóc (10)

Phần 4: Bức tranh chết chóc

"Trước khi chết, nạn nhân đã bị trói. Những vết máu tụ trên tay và chân có thể chứng minh rằng thủ pháp giết người của hung thủ quả thực giống như tranh Mỹ Nhân Địa Ngục: Trói chặt rồi cắt động mạch cảnh." Úc Thung cầm dao phẫu thuật nói với Dương Minh Trăn, "Trên cổ cô gái có ba vết cắt, hai vết rất nông, không đủ giết người. Vết thương trí mạng là đây."

Úc Thung chỉ tay vào vết thương thứ ba, "Nhát dao này đã cắt đứt động mạch cảnh."

Dương Minh Trăn cúi xuống nhìn thi thể Thu Bạch Mai. Đúng như lời họa sĩ nói, ban đầu hung thủ vốn không định giết chết Thu Bạch Mai mà chỉ muốn đe dọa họa sĩ, ép hắn nhanh chóng hoàn thành bức tranh.

"Trong bức tranh mùa hạ của Mỹ Nhân Địa Ngục, cô gái bị ngâm trong hồ nước." Úc Thung nói. "Thi thể Thu Bạch Mai thực sự cũng đã bị ngâm nước."

Dương Minh Trăn không đưa ra ý kiến gì, chỉ nhìn chằm chằm thi thể trắng bệch vì từng bị ngâm nước.

Căn cứ manh mối họa sĩ cung cấp, bọn họ tìm được thi thể Thu Bạch Mai trong kho đồ của tiệm cá Số 7. Ngoại hình của hung thủ do họa sĩ miêu tả lại cực kỳ khớp với Hà Phục. Giả sử Hà Phục chính là hung thủ, ai lại giấu xác kẻ mình đã giết trong nhà để người ta phát hiện ra? Chuyện này không phù hợp với logic bình thường. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhỡ đâu Hà Phục có sở thích đặc biệt, thích sưu tập thi thể thì sao?

Nếu Hà Phục là hung thủ, y đã đưa cái xác này vào kho chứa đồ trong tiệm cá Số 7 như thế nào? Rõ ràng vị trí của tiệm cá Số 7 cũng không quá hẻo lánh, muốn đưa được vào, thể nào cũng có người qua đường trông thấy chứ nhỉ? Nếu vận chuyển thi thể vào ban đêm, tại sao hung thủ giết người, Hà Phục, lại để cho họa sĩ nhìn thấy tất cả?

Dương Minh Trăn nghĩ nếu hắn là hung thủ, sau khi giết người, chắc chắn hắn sẽ không để lại nhân chứng. Họa sĩ biết tất cả những chuyện kia đáng ra phải bị diệt khẩu ngay mới đúng.

Nhưng bọn họ vẫn tìm ra được họa sĩ, hơn nữa vụ án cũng được phá cực kỳ thuận lợi, mọi manh mối đều hướng về Hà Phục.

Tuy hắn chưa từng thực sự tin tưởng Hà Phục nhưng hắn chắc chắn không phải tên ngốc mặc cho người khác định đoạt.

Cục cảnh sát bọn họ nhiều ngày liền không có tiến triển gì, đến khi tìm được họa sĩ, tốc độ phá án lại nhanh đến bất thường.

Theo những gì Tiêu Giả miêu tả, hai họa sĩ bọn họ tìm được không có vấn đề gì cả. Qua quá trình thăm dò, Tiêu Giả khẳng định rằng họa sĩ Từ Mân có vết sẹo trên tay chính là tác giả của Mỹ Nhân Địa Ngục. Giả sử trong giai đoạn này, Tiêu Giả không nói dối, những gì hắn nhớ cũng không có sai lệch, vậy thì họ đã tìm được chính xác người đưa tranh lúc trước.

Nhưng ai dám khẳng định họa sĩ này không phải yếu tố nhiễu do hung thủ đẩy ra?

Ngay từ đầu, khi thẩm vấn họa sĩ, Dương Minh Trăn đã nghĩ đến vấn đề này. Đến khi biết hung thủ giấu xác trong tiệm cá Số 7, Dương Minh Trăn đã có thể chắc chắn rằng có kẻ muốn Hà Phục phải gánh tội.

Một khi đã như vậy, hắn quyết định tương kế tựu kế, dẫn người tới lục soát tiệm cá Số 7 tìm thi thể.

Nếu họa sĩ kia nói dối, trong tiệm cá Số 7 sẽ không có thi thể Thu Bạch Mai.

Nhưng bọn họ lại thật sự tìm được thi thể. Suy nghĩ trong lòng Dương Minh Trăn lung lay. Dù chuyện này không phải do Hà Phục làm thì chắc chắn y phải có liên quan. dẫu sao thi thể cũng được tìm thấy trong nhà y.

Bất kể thi thể là do Hà Phục giấu vào hay bị kẻ khác hãm hại, hắn nhất định phải tìm được Hà Phục.

Úc Thung bên cạnh vẫn tiếp tục khám nghiệm tử thi. Anh ta luôn cực kỳ tỉ mỉ, sợ sẽ bỏ qua mất tiểu tiết nào đó.

Dương Minh Trăn không tiếp tục đứng xem nữa. Hắn mở cửa, rời khỏi phòng khám nghiệm tử thi nhanh như một cơn gió.

Hình Đình đang ngủ trong phòng làm việc của Dương Minh Trăn. Không phải hắn coi nơi này thành nhà mình mà là từ sau khi Dương Minh Trăn nhận định hung thủ là Hà Phục, hắn cũng bị kéo vào diện tình nghi theo.

Tiếng cót két vang lên, cửa bị đẩy ra. Hình Đình giật mình, suýt nữa ngã lăn khỏi ghế. Mở mắt ra, hắn lập tức nhìn thấy gương mặt tái xanh của Dương Minh Trăn, trợ thủ Thôi Lương đi sau cúi gằm đầu, dè dặt nói: "Từ Mân… Từ Mân chết rồi."

Dương Minh Trăn tức giận đập bàn, "Không phải tôi đã bảo cậu canh chừng hắn và con gái hắn hả!"

"Không phải thế." Thôi Lương lí nhí giải thích, "Ý em là Từ Mân thật chết rồi."

Hình Đình đứng phắt dậy, nhìn hai người trước mặt.

Thôi Lương giải thích: "Hôm đó, em thả Từ Mân về nhà như đội trưởng dặn. Suốt quãng đường đi, em luôn bám theo hắn, phát hiện sau khi về nhà, hắn lên thẳng phòng riêng. Chưa đầy một tiếng sau, con gái hắn khóc không ngừng, thế nhưng Từ Mân cứ ngồi im lìm bên cửa sổ."

"Bọn em mai phục bên ngoài nhà họ Từ, cảm thấy khá kỳ lạ. Từ Mân cực kỳ yêu con gái, không thể có chuyện hắn để mặc con khóc lâu như thế không quan tâm. Thế là bọn em xông vào nhà họ Từ, lên tầng hai thì phát hiện phòng hắn đã bị khóa, thế là em bảo mọi người phá cửa xông vào." Thôi Lương tạm dừng một lát, "Sau đó bọn em thấy thi thể Từ Mân ngồi bên cửa sổ, con gái hắn cứ lay xác hắn mãi."

Dương Minh Trăn sầm mặt, lạnh lùng truy hỏi: "Cậu bảo thi thể trong phòng mới là Từ Mân thật còn kẻ bị bắt đến cục cảnh sát thẩm vấn là giả mạo?"

"Đúng vậy, Từ Mân trong phòng đã chết từ lâu rồi." Thôi Lương rất sợ bị Dương Minh Trăn mắng nên tiếng càng lúc càng nhỏ, "Hôm đó bọn em đến nhà họ Từ bắt Từ Mân về điều tra thì không lên tầng hai nên không phát hiện trên đó còn có người."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!