Phần 4: Bức tranh chết chóc
Dương Minh Trăn cầm hai bức ảnh ghép thành hoa văn hoa sen ở miếu Thanh Thần, cảm thấy dường như chuyện càng ngày càng khó giải quyết. Hai năm trước, địa điểm xảy ra vụ án mất tích kia của Trà Thành cũng chính là miếu Thanh Thần.
Chỗ ở của cả mười hai nạn nhân mất tích năm đó đều xuất hiện hoa văn hoa sen. Bọn họ tìm kiếm rất lâu mới tìm ra được ngôi miếu Thanh Thần bị bỏ hoang này, phát hiện quái vật ăn thịt người trong miếu. Nếu không tận mắt trông thấy, Dương Minh Trăn cũng không dám tin rằng trên đời lại tồn tại thứ như thế.
Kẻ đó có gương mặt người nhưng phần da thịt từ cổ trở xuống lại mọc đầy lông tơ màu vàng, thậm chí một số chỗ còn phát sáng dưới ánh trăng. Cánh tay quái vật dài hơn một phần ba so với người bình thường, ngón tay nhọn hoắt như vuốt rồng.
Có mười ba cảnh sát được phái đi, Dương Minh Trăn chính là một trong số đó.
Thời điểm ấy, hắn vẫn chỉ là một cảnh sát nhỏ nhoi đi theo sau đội trưởng Hà Phục. Hắn tận mắt chứng kiến quái vật kia giết chết ba trong số bốn cảnh sát đi đầu thăm dò, người cảnh sát cuối cùng bị thương rất nặng, trở về báo cáo với đội trưởng Hà Phục rằng cơ thể quái vật đao thương bất nhập.
Đội trưởng nói:
"Trên đời này không có bất kỳ thứ gì là tường đồng vách sắt, dù lợi hại đến thế nào đi nữa cũng sẽ có nhược điểm."
Dương Minh Trăn xung phong nhận nhiệm vụ:
"Đội trưởng, tôi tình nguyện tìm nhược điểm của quái vật."
"Vậy cậu biết nhược điểm của quái vật nằm ở đâu không?" Đội trưởng hỏi.
"Tôi… Tôi không biết." Dương Minh Trăn vừa vào đội được hai tháng đã gặp phải vụ án khó đến thế, quả thực vẫn còn rất nhiều thứ hắn chưa biết.
Đội trưởng nói: Đôi mắt.
"Mắt là nơi yếu ớt nhất. Nếu kỹ năng bắn súng của cậu tốt, nhớ phải bắn vào mắt nó. Đến khi mắt nó bị thương rồi, chúng ta có thể xông lên bắt."
Dương Minh Trăn gật đầu: Vâng.
Hắn cao to thô kệch, đầu óc cũng vô cùng đơn giản, thực sự không có năng lực điều tra phá án. Điểm nổi bật duy nhất chính là kỹ thuật bắn súng. Hồi còn học trong trường cảnh sát, danh hiệu của hắn chính là Xạ thủ Thần Ưng.
Sau khi nhận nhiệm vụ, hắn một mình tiến vào miếu Thanh Thần, tìm một chỗ nấp để quan sát tình hình trong miếu. Chỉ cần bắn vào mắt quái vật, hắn sẽ giúp được cả đội chớp được thời cơ giải cứu những người bị bắt cóc.
Ban đầu Dương Minh Trăn không biết tại sao đám quái vật này lại bắt cóc những người kia, mãi đến khi hắn trông thấy quái vật trói những nạn nhân đó vào giường sắt, không ngừng tiêm thứ gì đó vào cơ thể bọn họ. Nạn nhân khổ sở kêu gào nhưng rồi chẳng bao lâu sau, bọn họ đã nhắm mắt bỏ mạng.
Một vài người không chết lại bị những kẻ kia biến đổi thành quái vật.
Nghe đến đây, Hình Đình sợ hãi kêu lên:
"Bọn họ bắt người về làm thí nghiệm, biến người thành quái vật?"
Dương Minh Trăn gật đầu, tiếp tục nói:
"Cậu biết truyền thuyết miếu Thanh Thần không?"
"Bên dưới miếu có một cung điện, nghe nói là do một vị vua vô danh nào đó xây dựng." Hình Đình hiểu ra ngay, hắn trợn tròn mắt,
"Chuyện này có liên quan đến quái vật?"
Ừ. Dương Minh Trăn nói, "Sau khi vụ án mất tích xảy ra, đó luôn là nỗi ô nhục của cục cảnh sát. Mọi người ngậm chặt miệng không nhắc về chuyện này. Để bịt miệng tôi, bọn họ đã thăng chức cho tôi. Mặt ngoài, tôi ngoan ngoãn nghe lời bọn họ nhưng vẫn luôn âm thầm điều tra về miếu Thanh Thần.
Tôi rất muốn biết rốt cuộc thứ trong ngôi miếu đó là gì.Như những gì cậu vừa nói, bên dưới miếu là cung Trường Thanh. Hồi miếu chưa bị bỏ hoang, nhiều thi thể đã xuất hiện tại đó. Theo lời mọi người đồn đại thì là những kẻ kia bị trừng phạt vì muốn tìm kiếm thần dược.
Nhưng thực ra không phải thế, miếu Thanh Thần bị phá là do cục cảnh sát Trà Thành làm.Rốt cuộc chuyện này là sao?
"Hình Đình kinh ngạc hỏi."Không phải vì chuyện ma quái nên miếu Thanh Thần mới bị bỏ hoang à?
Sau đó có đứa trẻ nghịch lửa, lỡ đốt miếu, nơi đó mới biến thành phế tích như bây giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!