Phần 1: Ngọc bội mặt người
Tí tách tí tách, mưa cứ rơi rả rích đến tận trưa mới ngừng. Hình Đình nằm trên giường đã đói đến mức bụng sôi ùng ục. Cuối cùng, không chịu được nữa, hắn bèn xuống khỏi giường để kiếm đồ ăn. Ngoài hai quả táo, trong nhà chẳng còn gì khác.
Hắn vừa gặm táo vừa nghĩ nếu không vì quá nhiều chuyện kỳ quái xảy ra với mình trong những ngày vừa qua, hắn cũng sẽ chẳng đến nông nỗi này. Hắn là khách quen của nhà hàng Tụ Lạc, chủ thuê nào muốn ủy thác hắn làm việc đều phải mời hắn một bữa thịnh soạn tại đó.
Thế mà giờ hắn lại rơi vào bước đường chỉ có thể gặm táo.
Vừa nghĩ đến nhà hàng Tụ Lạc, Hình Đình tỉnh táo hơn hẳn.
Hôm qua, lúc ở nghĩa địa Phương Quan Sơn, hắn nói với Hà Phục rằng người truyền lời là một đứa trẻ nhờ bừa trên đường, hắn đã không nhớ nó trông ra sao. Thực chất hắn vẫn nhớ một thứ rất rõ: Trên váy của đứa bé gái đó có thêu một bông hoa diên vĩ.
Không phải hắn nghi ngờ thân phận Hà Phục, chẳng qua là hắn không tin cảnh sát ở Trà Thành. Hắn từng chứng kiến cách phá án của cảnh sát Trà Thành: Vì không bắt được tội phạm, bọn họ tóm bừa một tên trộm ra gánh tội. Tên trộm kia chạy trốn, bị người ta tông chết ở đầu đường.
Hình ảnh máu me be bét đó khiến Hình Đình đến bây giờ vẫn không thể quên nổi.
Nếu đã không trông cậy được vào cảnh sát, vậy chỉ có thể tự rửa oan cho mình thôi.
Hình Đình ném hạt táo trên tay xuống, bước vào trong chiếc tủ quần áo, phía sau tủ quần áo của hắn là một căn phòng ẩn. Căn phòng ẩn đó không lớn, chỉ vừa vặn chứa được một chiếc bàn vuông, một chiếc ghế và thêm một tấm gương rất lớn nằm ở chính giữa.
Hình Đình ngồi trước gương, lột sạch quần áo trên người.
Sau đó, hắn cầm dao nhẹ nhàng cứa một đường nhỏ ở sau vành tai. Trong căn phòng ẩn tù mù, khung cảnh đó trông có vẻ vô cùng quái đản.
Chỉ thấy Hình Đình lần tay lên vết thương kia rồi xé mạnh ra, toàn bộ lớp da mặt bị hắn bóc xuống. Dần dần, một cái kén khổng lồ kết lại, bao lấy toàn bộ cơ thể hắn bên trong.
Một lát sau, hắn phá kén chui ra, từ tốn đứng dậy, rũ sạch những mảnh kén vụn dính trên người. Hình ảnh phản chiếu trong gương cho thấy Hình Đình đã biến thành một người khác.
Đây là bí mật của Hình Đình.
Sau khi bị thương, làn da hắn có thể tái cấu trúc. Trong thời gian tái cấu trúc, cơ thể hắn sẽ xuất hiện một lớp kén bao bọc. Chỉ cần chút thời gian ngắn ngủi, hắn có thể tái tạo làn da mới trong kén và biến thành người khác.
Tuy vậy, thời gian duy trì của thuật dịch dung này cũng không dài, đồng thời cũng gây ra tổn thương nhất định cho cơ thể. Vậy nên hắn rất ít khi làm chuyện này.
Nhìn gương mặt hoàn toàn mới của mình xuất hiện trong gương, Hình Đình cảm thấy rất vừa lòng. Hắn đưa tay sờ lên mặt, tạo dáng trước gương vài cái, cuối cùng đưa ra kết luận:
"Một lần là biến hình thành công luôn, quá ổn. Nhưng mà gương mặt này không đẹp trai bằng mặt mình."
Ra khỏi căn phòng ẩn, hắn lấy một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ thay lên người. Ăn diện xong, hắn trông khác hẳn thằng nghèo lúc trước.
Sau khi biến hình xong, Hình Đình cười tủm tỉm đi tới nhà hàng Tụ Lạc ở phố Bắc.
Hắn muốn tới đây tìm một người, chính là cô bé mặc váy hoa diên vĩ hắn gặp hôm nọ. Người tiếp xúc với cô bé mặc váy hoa diên vĩ nhiều nhất chính là chủ nhân của gương mặt này.
Chủ nhân của gương mặt này họ Kim, tên Nhân Diệu.
Người trong nhà hàng Tụ Lạc đều kính cẩn gọi gã là ngài Kim, gã chính là khách sộp của nhà hàng Tụ Lạc. Chỉ có điều không ai biết bối cảnh gia thế của ngài Kim, chỉ biết gã là một kẻ lắm tiền, luôn mặc Âu phục đắt đỏ nhất, xịt nước hoa nồng nhất.
Những khi ăn cơm ở đây, Hình Đình rất nhiều lần trông thấy cạnh bàn ăn của gã luôn có một bé gái.
Hình Đình vừa bước qua ngạch cửa của nhà hàng Tụ Lạc, tên chạy vặt Tống Ai đang cầm khăn lau bàn lon ton bước tới, trên gương mặt là nụ cười nịnh nọt:
"Ngài Kim hôm nay tới sớm vậy. Vẫn bốn món thức ăn, một món canh như mọi khi ạ?"
Hình Đình chỉnh lại tay áo, ra vẻ nho nhã, hạ giọng nói: Cứ như mọi khi.
Nói rồi, hắn lại sờ lên mặt mình, may mà không lộ ra sơ hở gì. Lại nhìn vào chiếc gương đồng treo trong sảnh nhà hàng Tụ Lạc, khuôn mặt này trông cũng tạm được, thế nhưng đôi mắt thì không đẹp lắm, cứ híp vào với nhau, trông là thấy vẻ đáng khinh thể hiện ra rõ mồn một.
Hắn nhíu mày với khuôn mặt này, một lần nữa thầm cảm thán: Mặt mũi trông khó coi thật đấy, vẫn là mặt mình đẹp trai hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!