Chương 39: Bức tranh chết chóc (7)

Phần 4: Bức tranh chết chóc

Hình Đình quấn chặt áo măng tô đen, ngồi xổm ở một góc cách cục cảnh sát Trà Thành khoảng ba trăm mét. Hắn đang tìm thời cơ thích hợp để lẻn vào, tiếc là tối nay cục cảnh sát được canh gác rất nghiêm ngặt, số lượng cảnh vệ nhiều hơn hẳn bình thường.

Xem ra Dương Minh Trăn đã có sự chuẩn bị từ trước, bất kể có phải Hà Phục thả Lương Ngẫu đi hay không, hắn cũng không hề có ý định thả Hà Phục đi. Không cho Hà Phục ra ngoài, cũng không để bất kỳ ai vào trong.

"Không thể xông vào, vậy thì phải dùng trí."

Hình Đình đưa tay sờ lên mặt mình. Gương mặt này đã biến thành mặt Dương Minh Trăn, hắn thầm cầu nguyện lát nữa đi vào đừng lộ sợ hở, không thì kẻ rơi đầu sẽ chính là hắn.

Theo hắn quan sát, cục cảnh sát có tất cả ba cửa ra vào. Cửa phía nam và phía bắc đều có bốn cảnh vệ, cửa lỏng lẻo nhất chính là cửa phía tây trước mặt hắn.

Cửa phía tây có hai cảnh vệ, một cao một thấp.

Nhìn từ vóc dáng bọn họ, nếu phải đánh nhau, chắc chắn Hình Đình sẽ không lép vế. Huống hồ hai tên cảnh vệ này còn đang lén lút uống rượu, ma men đâu thể nào là đối thủ của hắn.

Hình Đình cong môi cười, đây chính là cửa đột phá tốt nhất. Nhìn chiếc áo măng tô đang mặc, hắn đã đặc biệt lựa chọn một chiếc trông tương đối giống áo măng tô của Dương Minh Trăn, nếu nhanh chân đi vào, hẳn sẽ không bị ai phát hiện.

Hắn đội mũ đen rộng vành, vành mũ che khuất nửa khuôn mặt. Hắn cúi đầu thật thấp, rảo bước tiến về phía cửa tây.

Hai cảnh vệ kia phản ứng rất nhanh, bọn họ lập tức đứng dậy cản hắn lại: "Ai?"

Hình Đình hơi ngẩng đầu lên, ánh đèn chiếu lên mặt hắn. Hắn hừ lạnh một tiếng bằng mũi: "Không nhận ra tôi hả?"

Hai cảnh vệ nhận ra đây là Dương Minh Trăn, đội trưởng đội cảnh sát số 3 của cục, vội vàng cúi đầu giải thích: "Xin lỗi, hóa ra là cảnh sát Dương ạ."

"Trực đêm mà còn lén uống rượu."

Hình Đình học theo ngữ khí của Dương Minh Trăn, hung tợn quát, "Sáng mai thu dọn đồ đạc xéo luôn cho tôi."

"Cảnh sát Dương, chúng tôi sai rồi, xin anh cho chúng tôi một cơ hội, tuyệt đối không có lần sau đâu." Hai cảnh vệ đồng thanh xin xỏ.

"Không được thế nữa biết chưa. Còn để tôi trông thấy thì xéo ngay lập tức."

Nói xong, Hình Đình lại cúi đầu, giấu gương mặt mình vào trong bóng tối, nhanh chân rời khỏi cửa tây, tiến vào cục cảnh sát.

Chờ hắn đi rồi, hai cảnh vệ mới ngẩng đầu lên, nơm nớp lo sợ nhìn theo bóng lưng hắn.

"Làm tôi hết cả hồn. Không phải cậu bảo cảnh sát Dương sẽ không xuất hiện ở đây hả?

"Cảnh vệ có vóc dáng cao hơn trách móc. Cảnh vệ thấp gãi đầu:"Mọi lần tôi trực ban anh ta có đến đây bao giờ đâu. Mọi người ai cũng bảo cảnh sát Dương chỉ đi cửa nam với cửa bắc thôi."

"Quái lạ, chẳng lẽ hai chúng ta lại xui xẻo đến thế? Lần đầu tiên lén uống rượu đã bị anh ta bắt gặp, dọa tôi suýt trụy tim luôn mà."

Vào được cục cảnh sát, Hình Đình đang định nấp vào chỗ nào đó quan sát kỹ càng tình hình xung quanh trước nhưng không ngờ lại bị vỗ vai bất chợt.

"Cậu Dương."

Một giọng nam nghe rất rền, Hình Đình sợ đến mức không dám ngoảnh lại. Thằng bỏ mẹ nào vậy?

"Này, tôi gọi cậu mà sao cậu không quay lại?

"Người đàn ông hỏi. Hình Đình nuốt một ngụm nước bọt, đành bất chấp ngoảnh lại, nói:"Hôm qua cháu mất ngủ, bị sái cổ, ngoảnh lại chậm."

"Thanh niên ấy à, phải chú ý sức khỏe."

Người đàn ông mặc cảnh phục đoán chừng bốn mươi tuổi. Ông ta lướt mắt trên người Hình Đình đánh giá:

"Sức vóc cậu ổn hơn trước nhiều rồi nhưng vẫn phải rèn luyện thêm nữa. Đã ăn canh sườn tôi đưa mấy hôm trước chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!