Chương 37: Bức tranh chết chóc (5)

Phần 4: Bức tranh chết chóc

Sau hai trận mưa thu liên tiếp, Trà Thành như bước vào mùa đông giá rét. Bốn mùa ở nơi đây không phân biệt thực sự rạch ròi, chỉ có mùa hạ và mùa đông là rõ ràng nhất, mùa xuân và mùa thu thường bị nhảy cóc qua.

"Hắt xì."

Dương Minh Trăn kéo kín chiếc áo măng tô dày, bưng một cốc trà nóng ngồi trong phòng làm việc. Hắn đang sắp xếp lại những manh mối thu thập được trong hai ngày vừa qua.

Hắn đã tới nhà hàng Bắc Giang điều tra về Thu Minh Lộ, phát hiện cô gái này thực sự đã vay nợ rất nhiều đúng như Hà Phục nói. Trong lần điều tra trước, nhân viên nhà hàng Bắc Giang nhất trí khen ngợi Thu Minh Lộ là vì trước khi chết, tuy cô ta ham tiền, thích đánh cược nhưng lại rất hào phóng với bạn bè. Chỉ cần trong túi có tiền, chắc chắn cô sẽ chia sẻ với mọi người, vậy nên người trong nhà hàng Bắc Giang đều thích qua lại cùng cô.

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, sau khi Thu Minh Lộ chết, đương nhiên họ sẽ nói tốt cho cô.

Vậy thì tại sao đến lần điều tra thứ hai, những người từng mang ơn Thu Minh Lộ lại bất ngờ lật mặt?

Dương Minh Trăn cảm thấy rất kỳ lạ. Đúng lúc này, Thôi Lương bưng một lồng bánh bao thịt vừa hấp vào phòng làm việc, hắn bèn gọi Thôi Lương lại: "Tiểu Thôi, tại sao đến lần điều tra sau, đám người này lại bỗng nhiên đổi khẩu cung? Cậu còn chuyện gì chưa báo cáo đúng không? Không phải tôi đã dặn cậu những gì cần ghi chép thì nhất định phải ghi chép lại cho thật rõ ràng à?"

Tay phải Thôi Lương cầm bánh bao, tay trái cầm sữa đậu nành, cậu ta chỉ có thể đẩy cửa bằng chân.

"Em viết rồi mà. Lần trước điều tra, phát hiện trong phòng Thu Minh Lộ bị mất đồ, đến lần sau thì phát hiện có người đang đặt đồ lên bàn cô ta." Thôi Lương nói, "Người để đồ kia tên là Chương Vi, người yêu cũ của Thu Minh Lộ, từng ở bên nhau một thời gian rồi chia tay."

"Chương Vi?" Dương Minh Trăn ngẫm nghĩ, "Hình như là tên trộm từng bị tóm được một lần với một lần bị người ta lôi đến đồn cảnh sát vì thiếu nợ không trả nhỉ."

"Vâng, chính tên đó. Thật không tài nào hiểu nổi tại sao Thu Minh Lộ lại qua lại với hạng đó. Hắn còn trộm đồ của Thu Minh Lộ. Hôm đó em bắt gặp hắn trong lúc hắn đang trả lại đồ đã trộm. Theo như hắn nói, hầu như ai trong nhà hàng Bắc Giang cũng từng trộm đồ của Thu Minh Lộ."

Dương Minh Trăn hỏi: "Nếu đã trộm sao còn trả lại?"

Thôi Lương đặt bánh bao và sữa đậu nành xuống bàn Dương Minh Trăn, nói: "Em cũng hỏi hắn như thế. Hắn bảo sợ bị phát hiện, bị hiểu nhầm thành hung thủ giết người."

"Sợ bị nhầm thành hung thủ giết người là sao?" Dương Minh Trăn lấy bừa một cái bánh bao. Bánh bao vẫn còn khá nóng, hắn lại thả lại lồng.

"Chương Vi nói hắn thường xuyên lẻn vào phòng Thu Minh Lộ trộm đồ. Giờ Thu Minh Lộ chết rồi, hắn sợ đồ mình lấy bị người ta phát hiện ra nên đem trả lại." Thôi Lương trả lời, "Anh bảo có buồn cười không, Thu Minh Lộ trộm đồ của em gái, người yêu Thu Minh Lộ lại trộm đồ của cô ta, trộm xong còn trả lại nữa chứ."

Thôi Lương lại nói tiếp: "À phải rồi, Thu Minh Lộ biết phá khóa cũng là do Chương Vi dạy cho. Chương Vi làm chứng rằng Thu Minh Lộ thật sự từng tới sảnh Long Môn trộm đồ của Thu Bạch Mai, sau đó hai người bọn họ mang đi bán lấy tiền."

"Vậy tại sao hai người họ lại chia tay?" Dương Minh Trăn lật đến trang ghi chép lại nội dung Thôi Lương thẩm vấn CHương Vi.

Thôi Lương dọn gọn bàn giúp Dương Minh Trăn, nói: "Chắc tại chia chác không đều, hắn nói cô ta đã thay đổi."

Dương Minh Trăn im lặng, hắn cầm một cái bánh bao lên cắn một miếng, tay kia vẫn tiếp tục mân mê hồ sơ trên bàn.

Tất cả những điều này đều nằm trong phán đoán của Hà Phục. Thu Minh Lộ thiếu nợ nên trộm đồ của em gái là Thu Bạch Mai. Vậy rốt cuộc Thu Bạch Mai có biết chuyện hay không?

"Đội trưởng Dương, lúc em thẩm vấn Chương Vi, hắn luôn miệng bảo rằng người phụ nữ kia cực kỳ sáng nắng chiều mưa, giây trước vẫn đối tốt với hắn, giây sau đã cho hắn một bạt tai." Thôi Lương nói, "Chương Vi hai người bọn họ chưa bao giờ cãi nhau. Trái lại, vì đều mê cá cược, hai bọn họ đúng kiểu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ngày nào cũng nghiên cứu xem làm sao kiếm chác trên chiếu bạc, chẳng có tâm trạng đâu mà cãi cọ.

Nhưng sau lần tới phòng Thu Bạch Mai trộm đồ, Thu Minh Lộ đã thay đổi, cô ta tát Chương Vi một cái, cãi cọ ầm ĩ đòi chia tay."

Dương Minh Trăn ngẩng lên nhìn Thôi Lương, trong đầu hắn chợt lóe lên một ý tưởng. Nếu Thu Minh Lộ có thể đóng giả thành Thu Bạch Mai, vậy chắc chắn Thu Bạch Mai cũng có thể cải trang thành Thu Minh Lộ. Cái tát kia rất có thể là Thu Bạch Mai tát Chương Vi, mục đích nhằm khiến chị gái chia tay với tên đàn ông này.

"Tại sao Chương Vi và Thu Minh Lộ lại yêu nhau?" Dương Minh Trăn thấy Thôi Lương ghi lại rằng thời gian hai người bọn họ qua lại là hai năm trước.

Nghe vậy, Thôi Lương bật cười: "Cách hai người này ở bên nhau thật sự khiến người ta không tài nào tưởng tượng nổi. Hai năm trước, Thu Minh Lộ còn chưa mê cá cược đâu, sau khi thua cược, Chương Vi nhăm nhe giết Thu Minh Lộ cướp của. Sau khi ra viện, Thu Minh Lộ đưa hết tiền của cho Chương Vi rồi cứ lẩm bà lẩm bẩm: "Tiền có thể mua được niềm vui không?" Chương Vi bảo: "Chắc chắn là được, tôi đưa cô đi mua niềm vui.

Cô đưa tiền cho tôi, hai chúng ta cùng tới một nơi vui vẻ, làm chuyện vui vẻ."

"Sau đó hắn dẫn Thu Minh Lộ tới sòng bạc. Thu Minh Lộ đứng cạnh Chương Vi, Chương Vi như có thần giúp sức, cược điểm xúc xắc không sai ván nào. Đó là lần đầu tiên hắn thắng được nhiều tiền đến thế." Thôi Lương nói, "Chương Vi cảm thấy Thu Minh Lộ là thần may mắn của hắn. Hắn cầm tiền thắng bạc mua tặng Thu Minh Lộ một sợi dây chuyền, thế là hai người bọn họ yêu nhau."

Nghe xong, Dương Minh Trăn thầm cảm thán rằng thật không thể tưởng tượng nổi, không ngờ lại có người tình nguyện ở bên, ra vào sòng bạc với kẻ từng cướp giật mình, thậm chí còn nghe theo yêu cầu của kẻ kia. Chẳng lẽ Thu Minh Lộ nghĩ quẩn đến thế?

"Từ từ, cậu vừa nói là Thu Minh Lộ vừa từ viện ra. Thời điểm đó, trạng thái tâm lý của cô ta thế nào?" Dương Minh Trăn cảm thấy mình đã bắt được thông tin vô cùng quan trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!