Phần 4: Bức tranh chết chóc
Hình Đình vừa bưng thức ăn đặt lên bàn, Dương Minh Trăn đã không mời mà tới. Hắn không khỏi kêu lên đầy khó chịu: "Anh canh giờ cơm để mò đến đấy hả?"
Dương Minh Trăn nặn ra một nụ cười hiếm hoi: "Không đến mức đó. Chỉ là tay nghề của đầu bếp Hình đỉnh hơn đầu bếp trong cục cảnh sát chúng tôi nhiều, lần trước được ăn một bữa xong tôi cứ nhớ nhung mãi."
Hắn tiến lại gần, nói: "Nếu cậu thấy kiếm không đủ tiền, vậy vừa khéo cục tôi đang thiếu một đầu bếp giỏi như cậu, muốn sang chỗ tôi không?"
Vừa nghe thấy cục cảnh sát, Hình Đình lập tức thay đổi thái độ. Hắn vẫn sợ Dương Minh Trăn, sợ ông lớn này một hôm nào đó không vui bèn bắt hắn về nhốt dăm bữa nửa tháng.
"Cách chèo kéo người này của cảnh sát Dương hơi thiếu đạo đức đấy, chủ cậu ta còn đang ngồi ngay đây này.
"Hà Phục hơi nghiêng người, tay phải cầm đũa gỗ lim gắp cải trắng, động tác vô cùng tao nhã, trông như thể không phải y đang ăn cơm mà là đang vẽ tranh. Dương Minh Trăn xua tay, nói:"Đùa thôi, ông chủ Hà đừng coi là thật."
Hắn vừa đi vừa nói, nhoáng cái đã chiếm mất ghế của Hình Đình. Hình Đình chỉ có thể buồn bực trợn mắt khinh thường hắn sau lưng. Cảnh sát Dương này mũi thính như chó vậy, lần nào cũng đến đúng giờ cơm.
Dương Minh Trăn cầm đũa, vươn tay về phía đĩa cá nướng. Cá được nướng ngoài giòn trong mềm, vàng ươm hấp dẫn, bên trên còn rắc vài lát ớt và vừng trắng, ngửi thôi đã thấy thơm. Hắn nhai qua vài lần đã nuốt, lại vươn đũa tiếp tục gắp cá.
Hình Đình ngồi một bên nhìn ngài cảnh sát ăn lấy ăn để thế này tỏ ra vô cùng nghi ngại về trình độ của đầu bếp trong cục bọn họ, cuối cùng không nhịn được mỉa mai: "Trông anh cứ như bị bỏ đói mấy hôm liền vậy."
"Ngày nào cũng ngồi giữa đống hồ sơ án. Ngoại trừ Mỹ Nhân Địa Ngục, chẳng lẽ tôi không phải lo những vụ khác?" Dương Minh Trăn nhai cơm, than thở,
"Mệt đến mức hai hôm liền không được ăn nổi một bữa cơm no. Ăn cơm chiên trứng Thôi Lương làm cho suốt đến mức tôi sắp nôn luôn rồi."
Hà Phục ăn rất chậm, nhai kỹ từng miếng nhỏ rồi mới nuốt hệt như con gái.
"Có vẻ tâm trạng của đội trưởng Dương hôm nay không tồi. Chắc hẳn đã có tin tốt gì đó trong hai ngày vừa qua?"
Dương Minh Trăn đang nhai một miếng thịt rang, nghe Hà Phục hỏi vậy, hắn lập tức nuốt thức ăn vào bụng,
"Đương nhiên tôi. Chính vì tìm được manh mối nên tôi mới chạy tới đây."
"Chẳng lẽ cả cục cảnh sát không ai thảo luận về vụ án được với anh hay sao mà anh phải chạy tới tận chỗ chúng tôi?
"Hình Đình bực dọc xới cơm. Hắn không hiểu rốt cuộc Dương Minh Trăn coi tiệm cá Số 7 là gì. Ban đầu hận Hà Phục như thế, giờ lại suốt ngày muốn dính lấy y. Dương Minh Trăn đang vui vì được ăn ngon, hắn trả lời ngay không chút nghĩ ngợi:"Còn không phải vì lo trong cục cảnh sát có nội giá…"
Lời còn chưa dứt, Hà Phục đã đạp vào chân Dương Minh Trăn một cái.
"Á…" Dương Minh Trăn kêu lên một tiếng, "Trăng hôm nay tròn ghê."
"Xàm.
"Hình Đình liếc nhìn cửa sổ. Trời đã tối hẳn, từng cụm mây đen lớn tụ lại trên bầu trời Trà Thành, không hề có ánh trăng. Dương Minh Trăn nhìn Hà Phục với vẻ khó hiểu. Sao y không cho hắn nói ra? Năm đó, Hà Phục thật chết chính là vì trong cục cảnh sát có nội gián còn gì. Hà Phục mỉm cười, nói:"Còn phải nhờ cảnh sát Dương nói hết những chuyện điều tra được trong hai ngày qua cho tôi nghe.
Tôi rất muốn biết bên trong Mỹ Nhân Địa Ngục ẩn chứa bí mật gì."
Dương Minh Trăn buông đũa xuống, tường thuật chi tiết các manh mối đã điều tra được cho Hà Phục nghe. Làm vậy cũng không phải vì tin tưởng Hà Phục, hắn chỉ cảm thấy y có thiên phú dị bẩm khác hẳn người thường, nếu có thể lợi dụng nó để phá án, vậy cũng coi như tạo phúc cho mọi người.
"Tôi đã tới sảnh Long Môn điều tra, ở đó quả thật có một cô gái có nốt ruồi son trên má trái đã mất tích. Tôi bảo Thôi Lương đưa ảnh chụp bức tranh mùa thu cho người ở đó xem, bọn họ khẳng định rằng cô ta chính là cô gái trong tranh."
Nói xong, Dương Minh Trăn lấy ảnh chụp bức tranh mùa thu và ảnh một cô gái ra đặt lên bàn. Khi so sánh hai bức ảnh với nhau, gương mặt của cô gái quả thực giống hệt mỹ nữ trong tranh mùa thu.
"Cô ta tên Thu Bạch Mai, danh hiệu tại sảnh Long Môn là Mai Côi (hoa hồng)."
"Cũng họ Thu?" Thấy Hình Đình tỏ ra khá ngạc nhiên, Dương Minh Trăn giải thích:
"Lúc biết tên cô ta, tôi cũng rất bất ngờ. Cô ta họ Thu, nạn nhân tìm thấy lúc trước, Thu Minh Lộ, cũng họ Thu. Tôi nghi ngờ liệu hai cô gái này có mối quan hệ gì đó không, ví dụ như chị em?"
"Tiếp tục điều tra theo manh mối này, Thu Bạch Mai thực sự có một người chị gái tên Thu Minh Lộ, chỉ là hai người này đã cắt đứt liên lạc từ lâu, cụ thể là từ khi Thu Bạch Mai vào làm tại sảnh Long Môn. Cả hai chị em họ Thu cùng chết vì bức tranh mùa thu…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!