Chương 31: Nấm mộ gia đình (11)

Phần 3: Nấm mộ gia đình

Lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ ấy, hắn dường như bị chấn động. Hắn chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào tao nhã đến thế. Bà ta mặc bộ sườn xám màu be, mái tóc đen óng búi thấp gọn sau đầu, nụ cười trên môi lúc nào cũng thật nền nã.

Người cha Thiện Thính Ngôn giới thiệu với hắn:

"Triệt Ngọc, đây là mẹ của tiểu Chiết, cũng là mẹ của con."

Khi nói đến từ mẹ, hắn thấy người phụ nữ kia hơi nhíu mày như đang thấy khó chịu. Nhưng chỉ một thoáng thôi, bà ta đã tiếp tục ra vẻ tao nhã, che giấu cảm xúc đó đi.

Bà ta nói:

"Chào con, Thiện Triệt Ngọc."

Có lẽ trước khi thực sự ập đến, bão tố sẽ cho người ta trải nghiệm cảm giác bình lặng trước. Vậy nên khi người phụ nữ này bước vào nhà họ Thiện, xung quan hắn thật bình lặng, bình lặng đến mức hắn gần như không phát hiện ra những thay đổi nhỏ nhặt đang diễn ra.

Dường như người phụ nữ kia lúc nào cũng quan sát hắn, mà em trai hắn, Thiện Chiết Ngọc, cũng theo sau hắn bất cứ lúc nào.

Mãi đến cái đêm mất ngủ ấy, khi quay về phòng từ phòng vệ sinh, hắn nghe thấy tiếng nói truyền ra từ phòng sách của cha.

Hắn không hề cố ý nghe trộm, thế nhưng những lời kia lại như con sâu đáng sợ bò vào tai hắn.

"Cha ơi, cha đừng đối tốt với nó như thế được không." Kia rõ ràng là giọng làm nũng của một đứa trẻ.

"Ha ha, tiểu Chiết nhà ta ghen tị sao?"

Giọng người đàn ông kia vẫn hiền hòa như thế.

Một nụ cười khinh miệt chợt vang lên,

"Tiểu Chiết ngoan, con hà tất phải ghen tị với kẻ thấp hèn như nó. Nó chẳng qua là hòn đá kê chân của con thôi…"

Khoảnh khắc đó, hắn cảm tưởng như người phụ nữ tao nhã kia chính là ác quỷ đến từ địa ngục. Bà ta nói hắn thấp hèn, nói hắn là hòn đá kê chân. Hóa ra vẻ tao nhã đó chỉ là mặt nạ giả nhân giả nghĩa của người đàn bà này.

Vậy thì cha hắn coi hắn là gì đây?

"Cơ thể Triệt Ngọc rất khá, Nhiếp Trâm, em đừng lãng phí. Cơ thể tiểu Chiết càng ngày càng yếu rồi, em phải tranh thủ thời gian thuần dưỡng Triệt Ngọc."

Thuần dưỡng?!

Nghĩa là coi hắn như vật nuôi của bọn họ sao?

Cửa bất chợt bị đẩy ra, hắn loạng choạng ngã vào trong.

Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy đỏ, mái tóc đen óng ả không vén ra sau tai. Nụ cười treo trên đôi môi đỏ mọng của bà ta, giọng lạnh tanh:

"Mày nghe thấy cả rồi?"

Hắn không đáp tiếng nào.

Hắn chợt cảm thấy nơi này thật tàn độc. Hắn muốn chạy trốn nhưng đã không còn kịp nữa.

Khi mặt nạ giả nhân giả nghĩa của ác quỷ bị xé rách, bọn họ chỉ có thể để lộ bộ mặt thật.

"Nếu đã vậy thì chẳng còn gì để nói thêm nữa." Kẻ từng được hắn gọi là cha đứng dậy, nói bằng giọng điệu lạnh lùng tương tự,

"Nhiếp Trâm, dẫn nó đi thôi."

Thái độ lạnh lùng ấy khiến Thiện Triệt Ngọc không thể tin nổi đó là cha nuôi của mình. Ông ta nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!