Chương 30: Nấm mộ gia đình (10)

Phần 3: Nấm mộ gia đình

Hình Đình bị tạt nước bắt tỉnh lại. Hắn bị nhốt trong một căn phòng tối om, không gặp được bất kỳ ai khác ngoài người tới đưa cơm mỗi ngày. Đến tận hôm qua, có người xông vào đây, rốt cuộc hắn cũng thấy được kẻ đầu sỏ sau màn.

Đó là một người đàn ông đeo mặt nạ trắng, chiều cao không khác hắn là bao, thậm chí còn thấp hơn một chút.

Hắn vốn muốn hỏi kẻ kia tại sao lại bắt cóc mình.

Kẻ kia không nói tiếng nào, chỉ giơ tay phải lên. Người bên cạnh hiểu ý ngay, đi tới đánh ngất Hình Đình.

Khi tỉnh lại, Hình Đình cảm thấy đầu mình đau như búa bổ.

Hắn muốn đưa tay sờ thử xem đầu mình bị người ta đập thành cái gì rồi mới chợt phát hiện tay đã bị trói ngược ra sau trên một chiếc ghế gỗ lim, hoàn toàn không thể cử động.

Hắn nhìn quanh, đánh giá căn phòng xa lạ này.

Những vật được bày biện trong phòng cực kỳ đắt giá, dường như hắn đã trông thấy cách bài biện này ở đâu đó rồi nhưng lại không tài nào nhớ ra rốt cuộc mình đã từng trông thấy ở đâu.

Cơn đau sau gáy khiến hắn nhớ được rằng mấy ngày trước, vì cứu Tiết Lệnh Thăng, hắn đã hỏi vay tiền Hà Phục để tới quán cà phê Ước Hẹn Xanh Lam. Ngay khi hắn muốn kéo Tiết Lệnh Thăng rời khỏi bàn tình nhân mũ lam, một cậu bé xuất hiện.

Hắn vốn tưởng đó chỉ là một cậu bé bình thường, nào ngờ nó dùng một con giun lớn tấn công mình. Con giun vừa cắn trúng cổ tay, hắn trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh.

Tuy đã hôn mê nhưng tai hắn vẫn nghe được tiếng nói chuyện.

Đứa trẻ kia nói:

"Người anh cần ta đã bắt được giúp anh rồi. Giờ anh có thể làm cha ta rồi chứ?"

"Cậu bạn nhỏ, tôi không phù hợp làm cha cậu đâu, nhưng tôi có một đề nghị rất hay, cậu muốn nghe không?" Người đàn ông nói,

"Chủ tiệm cá Số 7, cơ thể y hẳn là thích hợp để đám giun đó sinh sống hơn tôi. Tôi có thể giúp cậu dẫn y tới đây."

Hình Đình muốn mở mắt ra, lại phát hiện mình chẳng có chút sức lực nào, chỉ có thể nghe hai kẻ kia nói chuyện.

Hai kẻ kia vì muốn bắt Hà Phục nên mới bày ra trò này?

Sao mà như vậy được. Hắn xuất hiện tại đây vì cứu Tiết Lệnh Thăng, còn Hà Phục, tại sao y lại đến nơi này? Là vì cứu hắn sao?

Nếu hai kẻ kia thực sự tính toán như vậy, có lẽ bọn họ tìm nhầm đối tượng rồi. Với những gì hắn biết về Hà Phục, chắc chắn y sẽ chẳng thèm cứu hắn đâu. Hắn chẳng qua chỉ là một đầu bếp có cũng được, không có cũng chẳng sao trong tiệm cá Số 7, Hà Phục sẽ không phí sức vì hắn đâu.

Hiển nhiên đứa trẻ kia cũng hiểu được đạo lý này. Suy nghĩ hồi lâu, nó hỏi:

"Sao anh dám chắc người kia sẽ tới đây cứu hắn? Hắn có ích lợi gì đối với y?"

Kẻ kia ngồi xổm xuống, tay vỗ lên lưng Hình Đình, ra vẻ bí hiểm:

"Có chứ. Đây là chiếc chìa khóa duy nhất có thể khai phá sức mạnh cho mọi dị nhân, y sẽ không mặc kệ."

Hình Đình cảm giác tim mình hẫng mất nửa nhịp.

Hắn là một chiếc chìa khóa? Vậy mà hắn lại là một dị nhân chìa khóa!

Từ rất lâu về trước, hắn từng nghe nói rằng dị nhân chìa khóa có thể mở ra năng lực mạnh mẽ cho dị nhân, vậy thì dị nhân sẽ không phải e ngại thợ săn nữa.

Nhưng sống trên đời nhiều năm, hắn không hề biết bản thân chính là chiếc chìa khóa hiếm hoi kia.

Nếu hắn thật sự là một chiếc chìa khóa, vậy rốt cuộc hắn cũng đã hiểu được vì sao Hà Phục lại giúp hắn trong vụ án ngọc bội mặt người, đồng thời cũng hiểu được vì sao sau khi vụ án đó kết thúc, Hà Phục lại muốn thu nhận hắn một cách khó hiểu như thế.

Hắn đã từng hỏi Hà Phục rất nhiều lần nhưng luôn bị y trả lời qua loa đại khái cho xong chuyện, Giờ biết được chân tướng qua miệng người khác, chẳng hiểu sao hắn bỗng thấy hối hận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!