Phần 1: Ngọc bội mặt người
Hình Đình dẫn Hà Phục đi về phía nghĩa địa Phương Quan Sơn cùng một chiếc đèn lồng.
Nghĩa địa Phương Quan Sơn nằm ở một thị trấn nhỏ gần Trà Thành nhất. Phía tây thị trấn này có một ngọn núi không tên, nghĩa địa dưới chân núi chính là nghĩa địa Phương Quan Sơn.
Nghe nói khu nghĩa địa này là một nơi có phong thủy cực kỳ đẹp, ở đó cây cối tốt tươi, cứ mỗi năm bước tính từ một bia mộ lại có một thân cây. Những cái cây đó hệt như bảo vệ cho người nằm dưới mộ, canh gác bên họ cả ngày lẫn đêm. Ban ngày, những cái cây đó trông vẫn tương đối bình thường.
Nhưng khi đêm xuống, trời nổi gió, những cái cây như có được sự sống. Chúng mặc sức giãn rộng thân mình dưới trăng, khiến người vô tình đi ngang qua sởn cả gai ốc.
Nghe nói, tầm chục năm trước có gã dâm tặc say rượu nhìn nhầm cây ở mộ người ta thành phụ nữ rồi ôm ôm ấp ấp không chịu buông tay. Đợi đến khi trời sáng, phát hiện mình chịch choạc một thân cây cả đêm, gã ta đều sợ đến mức vài ngày liền không cứng nổi.
Lên thị trấn để thầy thuốc khám, thầy thuốc lại lắc đầu: Cái đó sợ là không chữa được.
Chuyện này nói ra quá mất mặt, gã kia chỉ có thể tự chịu. Nếu có ai hỏi, gã đành trả lời: Vấp ngã hỏng rồi.
Ai mà ngờ được sau khi tên biến thái nọ gặp chuyện, lại xuất hiện thêm hàng loạt kẻ giống gã. Người sống trong thị trấn cảm thấy nơi này quá tà, nói không chừng những cái cây kia đã hấp thụ những thứ không sạch sẽ qua thời gian, thật sự thành tinh rồi, chuyên môn dạy dỗ những gã đàn ông bại hoại.
Để tránh việc bị bắt mất hồn khi đi ngang qua nơi này vào ban đêm, người dân thị trấn mời mấy pháp sư về làm phép, tiếp đó lại xây dựng bốn bức tường bao. Những bức tường đó tuy không xây quá cao nhưng chung quy vẫn có ý nghĩa ngăn chặn. Pháp sư nói rằng xây cao quá, sợ người nằm dưới mộ sẽ oán hận.
Mười năm trôi qua, nghĩa địa vô danh kia dần dần có tên. Bốn bức tường xây thành một hình vuông, thế nên mọi người đều gọi nơi này là Phương Quan Sơn.
Hình Đình tới đây trộm đồ cũng không phải chuyện ngẫu nhiên xảy ra. Hôm đó, khi hắn vừa ăn xong cơm trong Tụ Lạc, nhà hàng lớn nhất Trà Thành, một người bất chợt đưa cho hắn một mảnh giấy, muốn hắn tới Phương Quan Sơn lấy một món đồ vào ban đêm.
Món đồ kia chính là miếng ngọc bội.
Nghe vậy, Hà Phục bèn hỏi:
"Cậu còn nhớ là ai đưa giấy cho cậu không?"
Hình Đình lắc đầu:
"Những người ủy thác đó chưa bao giờ lộ mặt, việc truyền tin đều là do mấy đứa trẻ con làm thay. Mà đám trẻ chẳng qua cũng chỉ là một đứa bất kỳ bọn họ nhờ được trên đường."
Hà Phục chợt ngoảnh sang nhìn Hình Đình:
"Cậu vừa bảo cậu ăn cơm trong nhà hàng Tụ Lạc?"
Hình Đình ngơ ngác gật đầu:
"Đúng vậy, thì làm sao?"
Hà Phục nói:
"Một bữa cơm trong đó tốn hơn nửa tháng tiền lương của một người bình thường, sao cậu chi trả được."
Lúc này, Hình Đình đắc ý, hớn hở ra mặt khi nói về nhà hàng Tụ Lạc, như thể trong miệng vẫn còn đọng lại dư vị từ mấy ngày trước.
"Chắc cảnh sát Hà không biết đâu nhỉ, đối với những người theo nghề này như bọn tôi, mỗi khi muốn ủy thác làm việc gì đó, yêu cầu đầu tiên đối với chủ thuê chính là phải mời bọn tôi một bữa. Có người chỉ được mời ở quán cơm tầm thường, có người cấp bậc cao hơn.
Còn cấp bậc của tôi chính là nhà hàng Tụ Lạc.
"Hắn vỗ ngực khoe khoang,"Là cấp rất cao đấy.
"Hà Phục thản nhiên liếc nhìn hắn:"Vậy sao cậu không vào sảnh Long Môn ăn cơm?
"Vừa nghe thấy ba chữ"sảnh Long Môn
", Hình Đình nhùn hẳn. Sảnh Long Môn chính là nơi phân chia giai cấp rõ rệt nhất ở Trà Thành, người được bước vào đó không giàu thì cũng phải sang. Còn đám người như hắn, nói dễ nghe thì là"hiệp khách đi đêm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!