Chương 29: Nấm mộ gia đình (9)

Phần 3: Nấm mộ gia đình

"Anh ơi, mẹ em không xinh đẹp ư?" Đứa trẻ phát ra tiếng cười quái dị, hỏi Hà Phục bằng giọng khản đặc, "Sao anh lại đánh mẹ em?

"Hà Phục không trả lời, anh cảm giác được trong tay cậu bé kia có một thứ gì đó khác đang bò lên người y. Đó là một con giun bờm ngựa to như ngón tay cái, khác hẳn giun bờm ngựa do Lương Ngẫu phóng ra khi nãy, sức tấn công của nó cũng mạnh gấp mười lần. Chỉ cần Hà Phục cựa quậy nhẹ một chút thôi, con giun bờm ngựa kia sẽ chui luôn vào bụng y, biến y thành bọ ngựa."Anh trả lời em đi."

Đứa trẻ chầm chậm bước từ sau lưng Hà Phục ra trước mặt y. Hà Phục cúi đầu nhìn, trông cậu bé này khoảng mười tuổi. Gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay kia giống hệt Lương Ngẫu: Mặt cả hai đều trắng bệch như tờ giấy. So với Lương Ngẫu, đứa trẻ này còn khiến người ta thấy rợn người hơn.

Mắt nó đen như mực, hoàn toàn không có tròng trắng. Nhất là khi đặt trên gương mặt trắng bệch kia, hai tròng mắt màu đen đáng sợ hệt như hai cái hố đen.

Cùng lúc đó, con giun bờm ngựa trên eo Hà Phục đã bò đến vai y. Nó cứ trườn lên trên, quấn quanh cổ Hà Phục như một con rắn nhỏ màu đen.

Nét mặt Hà Phục vẫn vô cùng bình tĩnh, dường như thứ quấn quanh cổ y không phải một con giun đoạt mạng mà chỉ là một chiếc khăn lụa làm phụ kiện tôn lên cái cổ trắng trẻo của y.

Song phương giằng co suốt hồi lâu, cuối cùng y mở miệng hỏi: "Hình Đình đang ở đâu?"

"Hình Đình là ai, em không biết." Đứa trẻ cười tủm tỉm trả lời. "Anh tới đây chẳng phải là muốn làm cha em sao?"

"Mi chỉ là một khúc gỗ."

Hà Phục nhắc nhở nó. Mẹ của đứa trẻ, Lương Ngẫu, là một con rối gỗ. Con của một con rối gỗ, đương nhiên đứa trẻ này cũng chỉ có thể là một khúc gỗ.

"Anh đoán sai rồi, em thông minh thế này, sao có thể là con của người phụ nữ ngu ngốc kia được chứ?" Đứa trẻ cười toe toét, "Em cũng không phải gỗ đâu.

"Hà Phục chuyển mắt, chăm chú quan sát cậu bé kia, dường như nó không phải rối gỗ thật. Dù là nghệ nhân làm rối gỗ khéo tay đến đâu đi nữa cũng không thể làm ra một thứ tinh xảo đến vậy. Y có thể nghe thấy tiếng hít thở của đứa trẻ, mà rối gỗ đáng lý ra không cần hô hấp. Đứa trẻ này thực sự khác với"người mẹ" Lương Ngẫu.

"Mi là chủ quán cà phê.

"Hà Phục nói rất chắc chắn. Đứa trẻ gật đầu, nụ cười trên môi vẫn giữ nguyên:"Không phải anh rất muốn gặp ta à. Giờ ta xuất hiện rồi, sao trông anh lại chẳng vui vẻ gì thế."

"Sao ta phải vui vẻ khi gặp được mi?

"Ngoài mặt, Hà Phục nói chuyện với nó nhưng vẫn âm thầm điều khiển sợi tơ đỏ trong tay. Y phát hiện từ khi đứa trẻ kia xuất hiện, sợi tơ đỏ của y lập tức ngắn hẳn đi như gặp phải thiên địch. Đứa trẻ nhếch môi cười:"Anh đừng phí sức.

Ở trong này, anh không thể dùng nó tấn công ta đâu.

"Hà Phục cúi đầu nhìn lòng bàn tay phải. Sợi tơ đỏ dài chừng một ngón tay khi nãy đã thu ngắn lại chỉ còn là một dấu chấm. Đối với y, đây là chuyện tệ hại nhất. Kỳ thực, y chẳng hề có võ công tuyệt thế gì, mỗi lần gặp chuyện, y đều dựa vào sợi tơ này để bảo vệ bản thân, Giờ sợi tơ không thể sử dụng, đồng nghĩa với việc y chỉ có thể đánh tay không với đứa kia."Anh nhìn mà xem hiện tại anh yếu ớt đến mức nào, thế mà còn dám vọng tưởng xâm nhập địa bàn của ta."

Đứa trẻ cười khẩy, gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay kia tràn ngập vẻ khinh miệt.

Con giun bờm ngựa trên cổ càng quấn chặt hơn. Sắc mặt Hà Phục hơi thay đổi. Đúng là sắp đến tháng mười, năng lực của y không mạnh như trước. Nếu có Hình Đình bên cạnh, có lẽ y có thể mượn Hình Đình để khôi phục sức mạnh bản thân, thế nhưng hiện tại Hình Đình đã mất tích.

Đứa trẻ kéo tay Lương Ngẫu, nói như đang làm nũng: "Mẹ ơi, con thấy anh này tốt lắm, chi bằng chọn anh ấy làm cha của con đi.

"Lương Ngẫu ngơ ngẩn nhìn đứa trẻ. Đôi mắt đen ngòm không có tròng trắng kia đang nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô không nói được dù chỉ một câu. Thực chất cô ta không phải mẹ của đứa trẻ này. Hồi trước, sau khi bị chủ nhân của tiệm cá Số 7 cắt đầu, cô ta đã ngủ say trong lòng đất suốt bảy trăm năm. Bảy trăm năm sau, cô ta mở mắt ra. Đứa trẻ này ở ngay bên cạnh cô, nó nói:"Cô bằng lòng làm mẹ ta không? Ta có thể giúp cơ thể cô hồi phục như ban đầu, chỉ cần cô tìm cho ta một người cha tốt thôi."

Thế nên cô ta bị đứa trẻ mười tuổi này đem ra bán làm cô dâu rối gỗ rất nhiều lần. Cứ đến tay mỗi chủ nhân mới, cô sẽ quyến rũ người đàn ông kia, đợi đến khi thời cơ chín muồi sẽ dẫn kẻ đó tới quán cà phê cho đứa trẻ này sử dụng.

Mục đích sử dụng của nó rất đơn giản, đứa trẻ sẽ cho người đàn ông uống cà phê, trong cà phê có ba con giun bờm ngựa. Giun bờm ngựa sẽ từ từ sinh trưởng trong bụng những người đàn ông, chỉ cần chịu được bước phá xác của giun bờm ngựa, người đàn ông đó sẽ trở thành cha của đứa trẻ.

Lương Ngẫu vốn không biết tại sao đứa trẻ cứ nhất quyết muốn tìm một người cha, cho đến khi Hà Phục xuất hiện tại quán cà phê.

"Ta biết anh không cần ăn cơm cũng không cần uống nước, thế nên cơ thể anh chính là môi trường phù hợp nhất cho đám vật cưng đáng yêu của ta sinh sôi nảy nở.

"Đứa trẻ nhìn Hà Phục với ánh mắt tán thưởng. Dường như con giun bờm ngựa trên cổ cũng cảm thấy hứng thú với y, càng quấn lấy sít sao hơn. Hà Phục hỏi:"Tại sao phải nuôi nhiều giun bờm ngựa như thế, có ích lợi gì cho mi?"

Đứa trẻ cười hì hì, "Vì ta cần một vật nuôi mạnh nhất. Đến khi đó, ta có thể khống chế tất cả mọi người, chiếm lấy Trà Thành này, thậm chí là làm bá chủ thế giới."

"Mi còn quá nhỏ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!